Buổi tối tại biệt thự to lớn này chỉ có hai người bọn họ. Lục Mạn Nhu làm việc một chút thì đóng laptop lại chuẩn bị đi ngủ. Hôm nay là ngày cô ở nhà nhiều nhất trong năm năm trở lại đây. Nhìn sang người bên cạnh đang mãi mê đọc sách. Nghĩ lại thời gian qua từ khi lần đầu bọn họ xãy ra việc đó. Cô vì có chút không chấp nhận được đã chọn cách trốn tránh. Để lại một lời hứa nhưng không có ý định thực hiện. Lục Mạn Nhu cũng không ngờ cậu ấy lại tin và vẫn đợi cô ở đây. Giờ nghĩ lại thật sự quá có lỗi.
"Đã khuya rồi, cậu còn phải đọc bao lâu nữa?"
Cố Gia Vận tuy mắt hướng sách, tay vẫn lật sang trang đều đều, nhưng tâm tư để nơi khác, cậu biết nảy giờ cô đang nhìn mình, đang suy nghĩ đánh giá gì đó về mình.
"Anh có thói quen ngủ rất trễ, Nhu nhu nếu mệt thì đi ngủ trước đi."
Lục Mạn Nhu cảm thấy người này không hề trân quý sinh mạng mình. Có thể cậu ta nghĩ không còn sống được bao lâu theo lời bác sĩ nói thì đành phó mặt cho trời, mặc kệ sức khoẻ, sống không kỹ luật chút nào.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, mày nhíu thật chặt, nhìn cậu không chớp mắt.
"Một chút nữa thôi có được không?"
Chỉ nghe đáp lại một câu: "Không!" rất dứt khoát từ nóc nhà.
"Thật sự là không ngủ sớm được, anh.. anh có chút bệnh tâm lý.."
Lục Mạn Nhu: "..." Hết nan y giờ tới tâm lý. Còn bệnh thầm kín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874142/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.