Tại tầng mười bảy công ty Lục Thị
"Hải tiểu thư thông cảm, không có hẹn trước tôi không thể giúp cô."
Hải Niệm là ai chứ, trò mèo miễn tiếp này chắc chắn là bạn cô đưa ra để không muốn tiếp cô đây. Cô mặc kệ lễ tân cản bước, liền xông thẳng đẩy cửa mà vào.
"Lục tổng, tôi xin lỗi, tôi không thể ngăn được Hải tiểu thư."
Lục Mạn Nhu nhìn phớt qua Hải Niệm rồi nói với thư ký: "Được rồi, cô ra làm việc của mình đi."
Thư Ký nghe xong thở phào nhẹ nhõm quay ra đóng cửa lại.
Hải Niệm biết nhỏ bạn cô còn đang giận, nên liền xuống nước chạy đến cạnh bên.
Nào là xoa, nào là bóp vai cười hì hì bên tai.
"Thôi được rồi, tha cho tớ đi được không, là lỗi của tớ. Không phải cậu vẫn nguyên vẹn ngồi đây sao, có mất gì đâu nào."
Lục Mạn Nhu "hừ" nhẹ một cái. Cô mất cái gì chắc cậu ta không đoán được à. Sau đó đặt bút xuống đi lại bàn trà. Hải Niệm biết bạn mình hả giận rồi liền tung tăng chạy theo. Cái nết ngày nào liền quay trở lại, không sợ chết mà hỏi:
"Tóm lại đêm đó đã xảy ra chuyện gì mà cậu mất tích đến hôm nay mới chịu xuất hiện." Cô vừa hỏi vừa lấy chân đẩy đẩy chân Lục Mạn Nhu.
"Không xuống giường nổi nhiều ngày luôn à!"
Có người nghe xong liền nhớ lại, cũng chỉ một buổi sáng, thể lực cô không yếu đến nổi nằm liệt giường.
"Cậu xong việc có phải liền vô tình đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874143/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.