Sáng nay dì Thiền chuẩn bị rất nhiều món ngon, đặc biệt hơn hết là đều được nấu theo chế độ dĩnh dưỡng.
Buổi sáng đại tiểu thư luôn đúng giờ, nay lại trễ hơn ba mươi phút không thấy người xuống. Dì lại tự bổ não chính mình bọn họ đêm qua lại vận động nói không nên lời.
Đang nghĩ ngợi thì Lục Mạn Nhu đã đi xuống. Hôm nay cô không chỉnh chu như mọi khi, không trang phục cứng nhắc trang điểm đậm. Mà chỉ đồ ở nhà, đầu tóc gọn gàng.
"Chào buổi sáng đại tiểu thư!"
"Chào buổi sáng dì Thiền."
Sau đó cô ngồi vào bàn, nhìn qua đồ ăn một lượt, rồi động đũa bắt đầu dùng bửa. Dì Thiền nhìn lên cầu thang, rồi nhìn hành động của tiểu thư. Trong lòng lưỡng lự không biết có nên hỏi hay không, cuối cùng bà quyết định vẫn nên hỏi thì hơn:
"Tiểu thư này, sáng nay chỉ có mình cô xuống ăn sáng thôi sao? Còn tiểu Đằng đâu rồi?"
Lục Mạn Nhu húp mấy ngụm súp sau đó đáp lời dì:
"Còn đang ngủ!" Giọng không mặn không nhạt, nghe ra lại có vẻ giận hờn gì nhau nữa rồi đây.
"Tiểu thư, cô cũng biết tình trạng sức khoẻ của cậu ấy, cô nên nhường người ta một chút, tuy hai người đang ở độ tuổi thanh niên nhưng việc đó cũng nên tiết chế, quá mức sẽ có hai."
Nghe dì ấy nói một loạt, cô biết ngay dì nghĩ đi xa rồi, còn nghĩ như cô hoang dăm vô độ lắm vậy. Thật sự là từ khi tên nhóc đó xuất hiện đến nay với nhiều lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874140/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.