Trời chưa sáng Cố Gia Vận đã bị đánh thức, kéo hẳn lên xe. Tuy là cậu rất bực mình nhưng bày học kinh nghiệm hôm qua đã giúp cậu kiềm chế bản tính.
Lục Mạn Nhu lái xe, còn Cố Gia Vận ngồi ghế lái phụ cạnh bên ngủ rất ngon lành, mặc kệ cô chở đi đâu, chở bao lâu, cậu cứ thế mà ngủ.
Đến khi mở mắt ra đã không thấy người đâu. Lúc này Cố Gia Vận mới bừng tỉnh dụi mắt, nhìn xung quanh tìm kiếm. Cậu xuống xe, vươn vai một cái, cổ có chút đau, hít mấy hơi khí trời xung quanh.
"Thật trong lành!" Đây là đâu nhỉ? Lúc này mới tỉnh táo hơn.
"Nhu Nhu, em đâu rồi?" vừa đi vừa hô to.
Lục Mạn Nhu đang ngồi trên tảng đá cao, phía trên đỉnh, leo lên hơi dốc. Cô quay lại nhìn anh cười.
Ánh sáng chíu xuống, cả người cô như toát lên một vầng hào quang.
"Nhu Nhu đẹp!"
"Đừng miệng lưỡi trơn tru nữa, lên đây ngắm bình minh."
Cố Gia Vận liền trèo lên. Vừa lên tới đã ôm lấy người vào lòng.
"Thật cao!"
Lục Mạn Nhu liếc xéo cậu ta một cái. Thật hết thuốc chữa với người này. Quá dính người đi.
Hai người im lặng tựa vào nhau ngắm mặt trời mọc một chút, rồi ghé quán nhỏ ven đường ăn sáng. Sau đó cô chạy thẳng đến khu vườn cây ăn trái.
Ở đó có một bãi đậu xe tạm, hôm nay cũng có vài chiếc xe hơi đã đậu trước đó. Cố Gia Vận chỉnh lại quần áo cho cô. Cậu nhìn qua cạnh bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874139/chuong-21.html