Cố Gia Vận trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nhìn dòng nước chảy xiết bên dưới nếu cậu thật sự phóng xuống thì cũng chỉ là đường chết mà thôi. Nhưng người đã có ý dồn mình đến đây thì không có khả năng nói một hai lời liền tha cho mình. Cậu quan sát xung quanh quyết định liều một lần. Nhảy xuống bám lấy vách đá bên dưới. Không ngờ lúc trượt xuống áo bị rách một mảng để A Kiện nhìn thấy, cũng may chính cậu ta đã giúp cậu thoát nạn.
A Kiện dùng một chân đạp lên mảnh vải đó, rồi đứng ngay vị trí có vết tích che lại tầm mắt của A Văn để hắn không quan sát được.
Cố Gia Vận cuối cùng được Trình Tranh và Tư Nhuệ tìm thấy.
"Cố Thiếu anh ấy bị làm sao thế này!" Trình Tranh lo lắng khi Cố Gia Vận bị ngất đi, trên người còn có vết máu đã khô lại.
Tự Nhuệ quay sang Tiệp Trân, cô liền hiểu ý tìm trên người chiếc la bàn, kiềm tra một chút liền chỉ tay về một hướng. Anh liền cõng Cố Gia Vận trên lưng.
"Nhanh lên, chúng ta về làng. Còn khoảng bao xa?"
"Mười lăm phút đi bộ. Ở chỗ cha tôi có bác sĩ. Nhanh đưa anh ấy về đó." Tiệp Trân nhìn Tư Nhuệ và Trình Tranh ai cũng căng thẳng, cô cũng nín thở theo.
Bọn họ nhanh chóng đưa Cố Gia Vận về làng cứu chữa. Trời gần sáng, mưa chưa tạnh hẳn, cả nhóm đi gần đến làng thì gặp một nhóm người khác đang đi xuống.
"Trân nhi, là Trân nhi kìa." Một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874070/chuong-53.html