Cố Lão gia tử lén la lén lút từ trong biệt thự chạy ra chiếc xe hơi đen đậu bên ngoài.
Mở cửa xe leo lên. Ông lão thở hổn hển. Mã quản gia thật muốn cười nhưng cố nhịn vì sợ ngài ấy nổi giận, đưa cho ngài ấy chai nước. Đợi Cố lão uống một hơi xong ổn định lại mới cất lời:
"Lão gia này, ngài ở đây trông khoẻ ra nhiều đó."
Mặt mũi hồng hào hơn trước, đi nhanh không cần đến cả gậy.
Cố lão liền gật đầu, ông đúng là mỗi ngày đều thấy bình yên. Còn có cô cháu dâu tâm lý lại đa tài đa nghệ bên cạnh.
"Con nhóc đó giỏi lắm, nó thứ gì cũng biết hết, nó chỉ bấm mấy nguyệt đạo thôi còn tốt hơn lão trung y có tiếng cạnh nhà chúng ta."
Mã quản gia lần đầu thấy ông chủ của mình bao nhiêu năm lại khen một người không ngớt miệng như vậy, lại còn so sánh đến độ không chân thật.
Lão trung y cạnh nhà y thuật vang danh khắp nơi, một cô gái chỉ hiểu đôi chút không thể nào bằng được rồi.
Chủ yếu cô ấy trị đúng tâm bệnh của ông ấy mà thôi. Cả đời có hai thằng con trai. Một thằng bỏ sự nghiệp bỏ con cái theo người ngoài, một thằng út còn lại thì chỉ suốt ngày lo sự nghiệp tới nay chưa chịu kết hôn. Đứa cháu trai đích tôn duy nhất thì lại không nghe lời bỏ nhà ra đi tự lập nghiệp, suốt ngày chọc tức ông ấy. Cố Lão nghĩ với cái tính tình khó chịu đó của cậu ta sẽ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874072/chuong-52.html