Tiệp Trân nghe xong câu chuyện cô mới chợt nhớ ra hình cha cô có tặng quà sinh nhật là một chiếc hộp trong đó có một viên phỉ thuý màu xanh.
"Anh đợi em một chút." Sau đó liền chạy như bay về phòng mình.
Ba cô vừa đưa cho cô hôm nay. Nói rằng có một nhóm người rất cần nó bao nhiêu tiền cũng mua nhưng ông lỡ chuẩn bị nó làm quà cho cô rồi. Tiệp Trân biết ngay là viên đá đó mà. Cô đem chiếc hộp ra đưa cho Trình Tranh.
"Đây là?" Cậu ngơ ngác không biết gì mở ra liền la to, xong tự che miệng mình lại.
"Làm sao em có nó." Viên phỉ thuý bị mất của Lục tiểu thư. Hôm trong hội chợ cậu cũng có mặt ở đó tận mắt nhìn thấy nó, cậu chắc chắn nhớ không lầm.
Tiệp Trân thấy nét mặt xuýt xoa liền biết đúng rồi. Cô nói:
"Đây là thứ ba em chuẩn bị để làm quà sinh nhật cho em."
Trình Tranh nghe xong liền đóng hộp lại, sau đó nhìn sang cô. Cậu lưỡng lự vẫn là nên đưa chiếc hộp lại cho cô trước.
"Như vậy phải làm sao đây?" Trong chuyện này thật khó xử mà.
Tiệp Trân cười đẩy chiếc hộp lại trong tay Trình Tranh. Cô hơi quay sang hướng khác, tay chạm vào viên đá màu đỏ vẫn luôn đeo trên cổ mình.
"Thật ra một thứ dù có đẹp đến đâu nó không mang ý nghĩa riêng cho mình thì cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Em thì đã có vật trong lòng rồi. Thứ này nên trả lại đúng chỗ chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-oi-la-co-ay-bao-nuoi-chau/2874066/chuong-54.html