Vị Phồn kể từ sau khi bị bạn gái lừa lấy hết tiền nhuận bút, rồi cao chạy xa bay đã khiến anh mất hết niềm tin vào cuộc sống, ý tưởng để vẽ cũng từ đó mà cạn kiệt. Suốt ngày ngoài trốn tránh sự thật bằng cách tự nhốt mình trong nhà thì còn làm được cái gì? Cũng may cậu được bà " chị gái " thân yêu giới thiệu cho công việc làm quản gia, lương tháng cao ngất ngưởng mà yêu cầu công việc cũng không quá khắt khe. Cậu vui vẻ chấp nhận nhưng lại không hề hay biết rằng kể từ đây cuộc đời cậu sẽ bước sang trang mới.
Thể loại nhất thụ nhất công, chuyện tình nhẹ nhàng giữa công có gương mặt ôn thần ác sát nhưng nội tâm ôn nhu và tiểu thụ khả ái dễ bắt nạt. Ngay từ đầu ấn tượng của Thiệu Nhạc về Vị Phồn đã không tốt, khiến anh cho tới bây giờ chưa từng cho Vị Phồn vẻ mặt dễ nhìn, Vị Phồn có thể dưới lời nói lạnh nhạt của anh nhẫn nại làm hết một tháng, đã đáng khen ngợi. Vậy mà vị thiếu gia nào đó vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt với Vị Phồn, càng không thể ngờ là anh vậy mà có tình cảm với cậu. Vốn rất chán ghét đối phương nhưng cuối cùng lại không nỡ buông tay, có khi nào đây chính là ghét của nào trời trao của nấy không??