Bỏ drap giường của Tiểu Hỉ vào máy giặt, quay lên lầu giúp cậu nhóc thay một bộ drap giường với lót thêm tấm đệm mới không thấm nước ở dưới, Vị Phồn về phòng thu dọn sạch sẽ tập tranh, dụng cụ vẽ và giấy lúc nãy mình mới lấy ra.
Ban nãy lại phạm thêm một chuyện mất mặt nữa. Cậu ngồi trên ghế trước bàn học, bắt đầu tự kiểm điểm bản thân trước khi đi ngủ.
Tuy rằng không phải cậu cố ý, chỉ là tò mò thò đầu ra mà thôi, nhưng nghe chuyện nhà người ta vốn đã không hay, cũng khó trách Thiệu Nhạc lại tức giận.
Cậu cho rằng ít nhất mình cũng nên lên tiếng xin lỗi mới được.
Sau khi quyết định, Vị Phồn chạy đến nhà bếp phải mò trái tìm, tìm được một hũ có ghi đường tâm hạt sen cao cấp trong hộp quà. Cậu mở hũ này ra, đổ nguyên liệu bên trong vào chén dùng lò viba hâm sơ qua, sau đó bưng nó lên lầu, muốn cho Thiệu Nhạc uống.
Đương lúc Vị Phồn mở cửa phòng Thiệu Nhạc ra, Thiệu Nhạc đang chuẩn bị quay xe lăn chuyển qua giường. Còn Tiểu Hỉ thì đang thu xếp truyện cổ tích của mình.
Vị Phồn nhớ đến Thiệu Nhạc không thích người khác nhìn thấy chân của mình, vì thế quay người đi, đưa lưng về phía Thiệu Nhạc.
“Chuyện gì? Chưa gõ cửa đã đi vào.” Tiếng nói của Thiệu Nhạc tràn đầy tức giận.
Vị Phồn biết vừa rồi Thiệu Nhạc mới cùng mẹ kế của mình cãi nhau một trận tức giận còn chưa tiêu, cũng không thèm để ý.
“Tôi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-gia-noel-cuoi-mot-cai/2149959/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.