Liêu Bắc Bắc uất ức ngủ trên đường, thỉnh thoảng có thể cảm thấyđường núi gập ghềnh, nhưng cô lười mở mắt ra, bởi vì cô sợ mình vừa mởmắt sẽ hỏi thăm quan hệ Phạm Phỉ cùng anh, nhưng chuyện này là sao, cùng cô có quan hệ gì đâu?
Đường Diệp Trạch tận lực thả chậm tốc độ xe, thứ nhất Liêu Bắc Bắcđang ngủ gà ngủ gật; thứ hai đường núi quả thật quanh co khúc khuỷu.Trải qua hơn hai giờ lộ trình, vượt qua ngọn núi này là có thể tới đích .
Điện thoại Đường Diệp Trạch vang lên, anh đè thấp giọng nghe điện thoại.
“Ừ, bờ biển độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày tương đối lớn. . . . . . Phòng ngủ không cần lo lắng, anh giúp em chuẩn bị xong rồi, em thíchphòng nhìn ra biển. . . . . . Ừ, chú ý an toàn. . . . . . Ừ. . . . . .a, đúng rồi Tiểu Phỉ, nếu như thuận tiện, giúp anh mang một bộ mỹ phẩmdưỡng da chống nắng tới đây. . . . . . Không, cho phụ nữ ý . . . . . .Ừ, tốt, vậy còn phải nói sao? Em cũng mua một bộ cho mình, coi như anhtặng em làm lễ gặp mặt. . . . . . Y phục? Em xem rồi mua đi, thật ra thì anh tạm thời đủ mặc. . . . . . Được rồi, nghe lời em, trước như vậy,anh lái xe.” Trước sau như một, Đường Diệp Trạch chờ đối phương cúp điện thoại mới tắt điện thoại.
Liêu Bắc Bắc nghe cuộc nói chuyện mập mờ, không giải thích được thì nín thở, cô bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895642/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.