Trên đường trở về bờ biển, Liêu Bắc Bắc chung quy vẫn giữ trạng tháingủ say, bởi vì cô có một giấc mơ tà ác, thật xin lỗi phải đắc tội vớiPhan Hiểu Bác rồi.
Đường Diệp Trạch cũng không quấy rầy cô ngủ, chẳng qua là cảm giác giấc ngủ của cô so với trẻ con còn nhiều hơn.
Hai canh giờ sau, Đường Diệp Trạch đem xe dừng ở bãi đậu xe. Liêu Bắc Bắc hiếm khi quyết định nhanh chóng, lúc xuống xe thuận tiện nhặt đượcmột cái thùng giấy: “Dùng cái này làm cái hộp quyên tiền có được haykhông?”
Đường Diệp Trạch nhìn về cái thùng giấy lớn đặt máy điều hòa, cô ấy cho là có thể quyên bao nhiêu tiền đây?
“Trong phòng của tôi còn có hộp đựng bộ đồ trà chưa có vứt đi, vừavặn hơn, nếu như tiền quá nhiều cũng phải đổ ra đặt vào trong túi giấythôi , vậy không bằng nên sử dụng cái kia luôn được chứ?” Đường DiệpTrạch không muốn bác bỏ đi sự tích cực của cô,chỉ khéo léo giải thích.
Liêu Bắc Bắc lập tức vứt bỏ thùng giấy cao cở nửa người kia, vừa đivừa nói chuyện: “Vậy đi thôi. Đúng rồi, trong phòng của anh không phảicòn giấy hồng gì gì đó sao? tôi muốn viết khẩu hiệu và làm vài đóa hoahồng.”
“Hồng Hoa sao?”
“Chính là cái đó, một đóa hoa nhỏ, người nào quyên tiền thì sẽ mangtheo một đóa nhỏ, rất vinh quang nha. Mấy đứa bé thích nhất là đóa hoanhỏ, tinh tinh nhỏ này, mấy đứa bé, có cái đó sẽ cố gắng.” Liêu Bắc Bắclòng tin tràn đầy trả lời.
Đường Diệp Trạch kéo kéo khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.