Liêu Bắc Bắc hiển nhiên bị hành động của Đường Diệp Trạch làm khiếpsợ, cô mặc dù thấy không rõ vẻ mặt của Đường Diệp Trạch, nhưng khôngkhỏi cảm thấy, anh thật sự không muốn cùng mình tuyệt giao như vậy. Chonên, tức giận của cô cũng dần dần tiêu tán.
“Vậy anh thừa nhận cố ý gây khó khăn cho tôi?”
“Không có.”
“Không có?” Liêu Bắc Bắc thật hy vọng mình hóa thành chân dài nắm cổáo anh lay lay, nhưng là cô là người hèn yếu chẳng qua là hai tay chốngnạnh, chất vấn: “Anh ở trên bàn cơm giúp tôi lấy súp thì giải thích nhưthế nào?”
“Rèn luyện năng lực ứng biến của cô.” Đường Diệp Trạch chân thành trả lời.
“Tốt, tạm thời cho là anh vì muốn tốt cho tôi. . . . . .” Liêu BắcBắc khom lưng vươn một ngón tay ra, lại hỏi, “Vậy anh ở trước mặt đồngnghiệp làm cho tôi khó xử là ý tứ gì?Anh biết rõ mình là người đàn ôngđộc thân có tiền ở trong mắt mọi người, còn muốn hãm hại tôi bất nhânbất nghĩa. Anh đừng nói cho tôi biết đây cũng là vì bồi dưỡng tôi nhé.”
Đường Diệp Trạch ngây ngốc, hỏi ngược lại: “Xin lỗi, tôi lúc ấy quảthật không có suy nghĩ đến những sự tình kia. Chỉ nghe cô nói muốn ăncá nướng, tôi tự nhiên giúp cô nướng, bạn bè không phải là nên quan tâmlẫn nhau sao? Chẳng lẽ điều này cũng sai rồi?”
Liêu Bắc Bắc mặt chìm xuống, không nhanh không chậm chậm: “Được rồi,coi như tôi trách lầm anh. Nhưng anh còn có thân phận là anh, anh đốivới công nhân viên quá nhiệt tình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/1895641/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.