Edit: Tiêu
Beta: Tuyết
Mấy ngày nay Trác Kiệt luôn thấy tâm trạng Triệu Hải Dương hơi bất ổn.
“Sao thế, Hải Dương?”
“Không có gì, anh phải đi xa vài hôm, được không em?” Triệu Hải Dương cúi đầu nói.
“Đi xa? Lần này là mấy ngày?” Trác Kiệt cân nhắc một lúc bèn hỏi, “Đây là lần thứ mấy, anh liên tục biến mất, nghiện biến mất rồi à? Lần này phải nói rõ nguyên nhân cho em!”
“Anh có thể không nói được không?” Rốt cuộc Triệu Hải Dương cũng ngẩng đầu.
Bỗng Trác Kiệt nhìn Triệu Hải Dương liền cảm thấy bực mình, “Chuyện gì mà không thể nói, hay là không dám nói, Triệu Hải Dương, em nghĩ anh sẽ không giấu em điều gì. Anh có biết rằng, mỗi lần anh biến ất vài ngày, em đều có cảm giác anh sẽ không về nữa.”
“Là chuyện rất quan trọng phải làm.”
“Không thể nói cho em biết sao, em cũng có thể giúp anh mà!”
“Em không thể giúp anh. Cho nên cũng không…”
“Cũng không cần nói cho tôi biết chứ gì! Vậy công việc trong tiệm tính sao giờ, được rồi, nếu lần xin nghỉ phép này vượt quá ba ngày, anh cũng không cần phải về nữa.”
Trác Kiệt tức giận đạp cửa bỏ đi.
…
Trên đường về nhà, cậu càng nghĩ càng tức, mấy tháng này, thật sự ở cùng Hải Dương rất tốt, nhưng cậu luôn cảm thấy Triệu Hải Dương đang giấu cậu chuyện gì đó, cậu không thích loại cảm giác chênh vênh này. Yêu, chẳng phải nên tin tưởng nhau sao, có cái gì không thể nói chứ?
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-nho-va-anh-nhan-vien-trang-tri/2464322/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.