Edit: Tiêu
Beta: Tuyết
Giờ phút này, biểu đạt bằng lời nói là rất nhạt nhẽo, cho nên, người xưa có câu “Thử thì vô thanh thắng hữu thanh”, người bây giờ xướng “Im lặng là vàng.”
Thời điểm từng tiếng pháo vang lên, Triệu Hải Dương dừng động tác, đối mặt với người dưới thân mình, mỉm cười: “Ông chủ, chúc mừng năm mới!”
Lúc mồ hôi tan hết, mới dần cảm thấy hơi lạnh. Triệu Hải Dương nắm chặt mép chăn, ôm sát người đang quay lưng về phía mình mà vẫn còn im lặng.
“Trác Kiệt!?” Triệu Hải Dương dịu dàng nói bên tai cậu: “Thật xin lỗi. Anh uống nhiều quá.”
Đột nhiên, Trác Kiệt xoay người lại, mỉm cười như không nhìn Triệu Hải Dương: “Uống nhiều quá? Thì ra là uống nhiều quá! Thật đáng tiếc, tôi lại không uống nhiều.” Nói xong, Trác Kiệt xốc chăn lên tính mặc lại quần áo.
“Xong rồi”, Trái tim Triệu Hải Dương trầm xuống, đã khiến Trác Kiệt nổi giận. Thiệt tình hắn không có ý đó mà.
Hắn vội vàng túm lấy quần áo Trác Kiệt, “Không được, em không được đi. Trước nghe anh nói hết đã, anh nói không đúng, phải là uống nhiều quá nên không kiềm chế được mới dùng sức làm em đau.”
Nghe Triệu Hải Dương nói xong, “Phừng” Mặt Trác Kiệt lập tức đỏ ửng lên, cậu bỏ quần áo xuống, chui vào trong chăn, trùm kín đầu, thanh âm rầu rĩ vang lên, “Làm đau người ta rồi mới nói, có ích gì?”
Triệu Hải Dương nở nụ cười, vén một góc chăn ra, để lộ đầu Trác Kiệt, “Đừng, ngạt mũi bây giờ.”
“Triệu Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-nho-va-anh-nhan-vien-trang-tri/2464320/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.