Đêm nay Lục Dương không về, hắn cũng không gọi điện hay nói gì với Triệu Yên. Cô ngồi ở ngoài ban công chờ hắn, chờ tới nửa đêm cũng không thấy hắn đâu.
Mãi mới nhận được một cuộc điện thoại, Lục Dương nói: “Em vào trong ngủ đi, bên ngoài gió lạnh.”
Ngay lập tức Triệu Yên nhìn xuống dưới nhà, không thấy hắn, nhưng cô biết hắn đang ở gần đây.
Cô có dự cảm chẳng lành, nhưng cố giả vờ không biết gì mà hỏi hắn: “Sao anh chưa về? Công việc còn bận sao?”
“Yên Yên anh… Anh sẽ không trở lại nữa.” - Hắn siết chặt vô lăng, nhìn lên hành lang của ngôi biệt thự.
Cô gái của hắn đứng ngoài ban công, cô mặc váy lụa mỏng, bên ngoài rất lạnh tại sao cô lại ngốc như vậy?
“Anh nói gì vậy Lục Dương? Đừng đùa, em không thích đâu.”
“Ngoan, không có anh em phải sống thật tốt. Tương lai nhất định sẽ tốt đẹp hơn hiện tại.”
“Lục Dương em chỉ có một mình anh, đừng bỏ em” - Cô khóc rồi, trái tim đau như ai cào ai xé.
Cô nói thật lòng, mong rằng hắn có thể vì lời thật lòng của cô mà quay lại.
Lục Dương cũng không khá hơn cô là mấy, hắn cũng đau, giọng hắn nghẹn nghẹn lại nói: “Yên Yên ngoan, em nghe lời anh được không?”
“Lục Dương đừng bỏ em. Có phải lúc trước em bỏ anh một lần nên anh muốn trả thù em không? Em sai rồi Lục Dương, anh quay về với em đi, em biết em sai rồi. Anh muốn như thế nào em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3369794/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.