Lục Dương về Lục gia tìm ông Lục để đối chất, hắn không thể im lặng được nữa…
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, ông Lục rít một hơi xì gà với vẻ mặt đắc thắng, bấy nhiêu thôi cũng đủ hiểu ông ấy biết rõ Lục Dương sẽ về tìm.
Từng đường đi nước bước của hắn luôn bị ông nắm trong lòng bàn tay.
“Vì sao thế?” - Hắn không đầu đuôi hỏi, như cố vớt vát chút tình nghĩa cha con của hai người.
Ông Lục nhàn nhã, chậm rãi hỏi: “Con nói chuyện gì?”
“Con yêu Triệu Yên thì có gì là sai hả cha?” - Lời hắn nói ra với vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng tột cùng.
Hắn đã suy nghĩ cả đêm, không đúng là suy nghĩ rất nhiều đêm mới đúng. Triệu Yên có cái gì mà cha mẹ hắn không đồng ý?
Hắn yêu cô thế cơ mà, chỉ cần có cô, hắn bằng lòng hy sinh tất cả.
“Rồi sau này con sẽ hiểu, tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của chúng ta thôi a Dương.”
“Giống như năm xưa cha bỏ người cha yêu, mặc cho bà ấy sống chết. Cha đã từng yên lòng chưa? Ban đêm cha có nằm mơ thấy ác mộng không?”
Hắn hỏi bằng thái độ tức giận nhưng cố kiềm nén. Gân xanh trên trán hắn nổi đầy, hai nắm tay siết chặt đến mất đi cảm giác.
Ông Lục thở dài, lại rít thuốc, ông thong thả giống như chuyện mà hắn nói không hề liên quan tới ông vậy, thật nực cười!
“Cha muốn con kết hôn với con gái Tố gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3363889/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.