Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng lạ lẫm. Triệu Yên sửng sốt xuống giường, cánh cửa phòng cũng đồng thời mở ra. Giây phút đó nói thật cô có chút mong chờ, mong rằng phía sau cánh cửa ấy là Lục Dương.
Quân Hạo đi vào, trên tay còn cầm khay đồ ăn nóng hổi. Anh cười với cô, dịu dàng nói: “Cô Triệu tỉnh rồi à, ăn cháo nha.”
“Tại sao lại là cậu?” - Cô có hơi hụt hẫng, vì người xuất hiện không phải là người cô mong chờ.
“Cô bị ngất nên em đưa cô về nhà em. Bác sĩ nói cô không ăn gì nên kiệt sức. Cô không nên như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu.” - Anh nói rất nhiều, lúc nói còn cười.
Triệu Yên không phải kẻ ngốc, cô biết Quân Hạo biết chuyện gì đó. Cho nên cô đồng ý sẽ ăn cháo, sau đó vừa ăn vừa hỏi: “Cậu có thể liên lạc với anh ấy giống tôi không? Tôi gọi nhưng anh ấy không nghe máy.”
Anh mím môi rồi thở dài, Triệu Yên nhìn anh đôi mắt rưng rưng nhưng cũng đầy mong chờ.
“Cô Triệu cô ăn cháo đi.”
“Không được à?” - Cô nghẹn ngào, nước mắt đã chực trào nơi khoé mi.
“Ăn xong em đưa cô về nghỉ ngơi.”
Triệu Yên cúi đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống. Nhìn cảnh tượng này anh đau lòng biết bao, nhưng có còn cách nào khác đâu!
Ăn xong, anh đưa cô về như lời đã nói trước đó. Từ một cô gái trên môi chỉ có nụ cười, có tuổi thanh xuân và nhiệt huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3369902/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.