Lục Dương hắn say rượu là thật, trèo lên giường định đi ngủ. Mới nhắm mắt được một lúc đã bị ai đó siết cổ, hắn mở to mắt.
Triệu Yên đang bóp cổ hắn, dùng lực rất mạnh. Hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ đập đập tay xuống giường ra vẻ chống cự rồi lúc sau đó hắn ngất liệm.
Cô chỉ muốn trút giận một chút, thấy hắn xỉu cô vội buông tay ra vỗ vỗ má hắn: "Nè, em có siết lắm đâu. Anh giả vờ phải không?"
Hắn nằm im bất động, cô có lay cỡ nào cũng không tỉnh lại. Triệu Yên mới đưa tay sờ lên mũi hắn, tắt thở rồi?
Triệu Yên tá hoả, cô vội bò xuống giường tìm điện thoại định gọi cấp cứu. Bỗng lúc đó nghe được giọng cười nham nhở của Lục Dương.
"Anh đùa vui lắm chắc?" - Cô vứt chiếc di động về phía hắn, cũng may là Lục Dương né được.
Cô phát cáu rồi, chân mày nhăn lại đến khó coi.
"Nhanh đi tắm đi, rồi ngủ."
"Không phiền anh lo." - Cô cáu giận nói, vừa rồi hắn doạ cô sợ chết khiếp.
Lúc nào hắn cũng vậy, lưu manh đến nổi cô bực mình.
Thấy cô không vui, gương mặt xinh đẹp bí xị. Lục Dương mới xuống giường, ôm eo cô, hắn hỏi: "Sao thế, chọc em giận rồi à?"
"Đâu có, tiên sinh là ông chủ mà. Phận làm tôi tớ như em thì làm sao dám giận tiên sinh."
Rõ ràng là giận rồi, hắn gác cằm lên vai trần của cô, dịu dàng hiếm có hỏi: "Cưng muốn cái gì? Tôi không đoán được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chu-bao-nuoi-muon-bao-han-toi-/3361769/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.