Buổi trưa theo lời bác sĩ Dương bảo Dụ Trừng đến bệnh viện để gặp anh. 
Khi cậu vừa định gõ cửa phòng làm việc, bác sĩ Dương đã mở ra:" Sao anh biết mà mở cửa? " 
"Anh nghe tiếng bước chân của em".Bác sĩ Dương nắm tay cậu đi khỏi phòng. 
Cậu bị anh nắm tay dẫn đi dọc hành lang bệnh viện trong con mắt của mọi người nhìn ngó, còn có cười trêu ghẹo:" Ai nha! Bác sĩ Dương đã dẫn em dâu về rồi hả, tưởng kỳ này một thân già đến chết rồi chứ". 
Dụ Trừng đỏ mặt, cố gắng rút tay ra khỏi tay anh:" Anh! Mau buông tay em, nơi đây rất đông người " 
"Không sao! Nơi đây ai cũng biết em hết ".Bác sĩ Dương quay đầu nhìn sang cậu cười như không cười. 
"..." Dụ Trừng cuối mặt một đường đi theo anh. Cũng không biết anh đang dẫn cậu đi đâu. 
"Tới rồi, ngước mặt lên" bác sĩ Dương lúc này mới buông tay cậu ra:" em muốn ăn gì, lại kia chọn, anh đi lấy khây đựng thức ăn ". 
Dụ Trừng lúc này mới nhận ra, anh dẫn cậu đến căn tin ăn cơm trưa. Sau khi lấy cơm xong hai người lựa một chỗ ngồi gần trong góc căn tin ngồi xuống. 
"Sao giờ này anh vẫn chưa ăn? " cậu lau muỗng, nĩa đưa cho anh. 
"Anh chờ em tới ăn cơm cùng" 
"..." Dụ Trừng kinh ngạc nhìn anh trăn trối. 
Bác sĩ Dương lấy tay nhéo má cậu một cái, nói:" Mau ăn! Thức ăn nguội sẽ không ngon" 
"Um! " 
"Ăn xong anh dẫn em đi gặp Lâm Vị Hàn " 
"Để làm gì? " Cậu biết hai người hiểu lầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614502/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.