Cuối cùng Dụ Trừng khóc mệt đến ngủ trong lòng bác sĩ Dương. Đến sáng ra cậu mất mặt không dám rời giường.
Anh thấy cậu đã tỉnh mà không chịu rời giường liền dở chăn lên loôi đầu cậu đang chôn trong gối.
Dụ Trừng mặt đỏ ngầu, anh cúi đầu nhìn cậu, trên mặt tựa như cười mà không phải cười, anh ngắt mũi cậu, nói: "Tiểu khóc nhè, còn không mau rời giường
Dụ Trừng biết đến thanh danh của chính mình xem như là hủy sạch sẻ, buồn bực bò khỏi giường, chân trần giẫm ở trên thảm trải sàn, từ tủ quần áo bên trong tìm ra quần áo, đang muốn cởi áo ngủ, nhìn thấy anh còn đứng ở bên cạnh, động tác cũng có chút dừng lại, nhìn anh.
Anh nói: "Sao? Em muốn anh thay đồ giúp em sao? "
"..." Dụ Trừng trợn mắt ngoác mồm, nhìn thấy anh hướng cậu đến gần, nhất thời chân cũng không có chuyển động, có chút khẩn trương nắm bắt vạt áo.
Anh đem hai tay cậu cố trụ trên đỉnh đầu cậu, kéo áo choàng khỏi người cậu, toàn thân trắng nõn hiện ra, nhưng gầy hơn lúc trước vài kg.
Anh đem thân yhể cậu dán chặt vào người anh, bộ vị hai người có chuyển biến.
Nói đến, hai người là có một quãng thời gian không có làm...
Nhất thời liền cảm thấy ngứa ngáy, còn có chút miệng khô lưỡi khô.
Anh cúi đầu, cái trán dán sát vào cậu, thở ra hơi thở có chút nóng lên, bị xoa xoa bên eo đã bắt đầu như nhũn ra, Dụ Trừng bị anh vây quanh, nghe thấy được thân thể của anh tỏa ra khí vị, bụng dưới cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614501/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.