Dụ Trừng sau khi nghe được toàn bộ chuyện bác sĩ Dương là thích mình, cầu ông nội tác họp cho hai người liền vui mừng ưỡn hở như trẻ con được cho kẹo mà trở về phòng nghỉ chờ bác sĩ Dương. 
Trên hành lang trở về cậu cười khúc khích như kẻ điên, ai ngang qua cũng bỏ lại cho cậu một anh ánh mắt "bị hâm à! ". 
Ngay cả dưới chân cậu hiện tại rất nhẹ nhàng như đi trên mây. Cậu quá hạnh phúc, ông trời đã nhìn ngó cậu một chút trong hai mươi năm qua. 
Cậu biết mình nhất định thoạt nhìn rất ngu ngốc, Lâm Vị Hàn nhìn cậu ghét bỏ còn liếc mắt đuổi cậu đi khỏi phòng. 
Bác sĩ Dương là thích cậu, so với Lâm Vị Hàn càng thích nhiều hơn. 
Quả thực so với đồng thoại việc bác sĩ Dương thích cậu càng viên mãn hơn. 
Cậu hiện tại liền muốn gặp bác sĩ Dương, muốn nhảy vào lòng anh, được anh ôm ấp, sau đó cậu sẽ dùng sức mà hôn mạnh anh một cái. 
Bác sĩ Dương sau khi kiểm tra tình trạng bệnh nhân một lược liền trở về phòng. Mới tiến vào phòng anh liền đem cửa khóa lại trong chớp mắt. Liền lúc này Dụ Trừng nhào lên, làm anh mất thăng bằng lùi về phía cửa, ôm eo cậu cùng ổn định trọng tâm của chính mình, cúi đầu hỏi cậu :" Em làm sao vậy? ". 
Dụ Trừng hai tay chặt chẽ vây quanh eo bác sĩ Dương, mặt cũng vùi vào ngực anh, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, vẫn cứ nỗ lực hướng trong lồng ngực của anh rút vào. 
Trong mắt bác sĩ Dương liền lóe ý cười, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-lon-tuoi/614503/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.