Xõa tóc, buộc tóc, lại xõa, lạibuộc…Ngồi trước bàn trang điểm Tống Oánh Tâm không ngừng thay đổi tâm ý. Khônghiểu hắn làm sao nữa, tóc của cô rốt cuộc chọc gì tới hắn? Ma nữ? Bà điên? Mặckệ là từ góc độ nào, nhưng chẳng nhẽ hắn không có chút thẩm mỹ nàosao?
Có lẽ không phải hắn không có mắtthẩm mỹ mà cố ý gây phiền toái cho cô, điều này không khó lý giải, nửa đêm bịngã từ trên lầu xuống, chắc là bị mất hết các giác quan, hắn đương nhiên khóchịu, thế nên mới cằn nhằn vụ tóc của cô.
Thật buồn cười, cô tại sao lại vìhắn mà ngồi trước gương biến mình thành kẻ ngốc thế này? Cứ theo thói quen buộctóc lên là xong. Đúng vậy, cô vui vẻ, mà tên kia cũng sẽ vừa lòng, … Thật khóchịu, tại sao hắn lại dính tới cảm giác hỉ nộ ái ố của cô nhưthế?
Cô quẳng dây buộc tóc lên bàntrang điểm, ngã ra giường, nếu có một ngày cô thực sự biến thành bà điên, khôngphải vì hắn, mà chính vì cô mất.
- Tống Oánh Tâm… Tống OánhTâm…
Lại tới nữa, mỗi ngày vô số lầntiếng kêu như quỷ gọi này truyền tới, Tống Oánh Tâm liếc mắt đưa tay bịt tai,cau mày đứng dậy đi ra khỏi phòng xuống lầu, hiện tại Lôi Tân Dương để tiện choviệc sinh hoạt tạm thời đến phòng ngủ lầu 1, đây cũng chính là phòng của Lôi giagia khi còn sống.
- Tống Oánh Tâm… Tống OánhTâm…
- Lôi thiếu gia, anh không cần gọiliên tục thế đâu, anh kêu lớn như thế, ngay cả người chết nằm dưới mộ cũng bịanh đánh thức mất.
Vì cái gì mà bản thân để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-chong-can-ba/77780/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.