Chương trước
Chương sau
Đây là thế giới của hắn, hắn nghĩhắn cùng Tống Oánh Tâm không hề có một chút liên hệ nào, không nghĩ rằng cô sớmxâm lấn nơi này, điều này làm cho hắn bối rối, hắn không thích, thực sự khôngthích!
Tâm tình phiền muộn, đương nhiênmuốn uống rượu giải sầu, cần thêm cả mấy tên bạn hữu, nhưng là—-
“Sorry, thư ký tìm tôi, tôi phảiquay về văn phòng đây.” Diêm Nhược Thiên chưa ngồi ấm mông đã phảiđi.
Được rồi, bởi vì họ ở quán bartrong khách sạn nhà họ Diêm uống rượu, Diêm tổng tài có việc đứng lên cũng làđúng.
Bất quá, đây là tình hình gìđây?
“Thật ngại quá, mẹ tôi mới gọiđiện nói nếu không về nhà ngay bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi.” Lục Hão Doãncười khổ khi vừa kết thúc cuộc điện thoại, bị mẹ hắn ném boom như thế, không tới3 phút sớm đã rời đi.
Quá đáng quá rồi, hắn cho tới bâygiờ mới biết mình không có giá trị như vậy!
Sớm biết thế đã ở lại văn phònglàm nốt bản thiết kế, nhưng hiện tại không có chút lòng dạ nào, làm sao bâygiờ?
Hay là tìm đàn bà giết thờigian?
Quên đi, hiện tại hắn không có tâmtình để gặp gỡ bất kỳ ai, tốt nhất nên về nhà ngủ.
Chính là, nửa giờ sau về tới biệtthự, từ phòng bếp truyền tới một trận hương thơm, hắn mới nhớ giờ là bữatối.
Hắn đã bao nhiêu lâu không đượcngửi thấy mùi thơm thức ăn trong nhà?
Sau khi bà nội qua đời, ông nộivốn đã bận rộn giờ lại càng bận rộn, ông không về nhà ăn cơm, khi đó hắn vừa lêntrung học, ông nội xếp lịch học cho hắn từ thứ hai tới chủ nhật không có nghỉ,ngoài học ở trường còn có học thêm, ông nội yêu cầu hắn nói được ít nhất ba thứtiếng nước ngoài, mặt khác còn có lịch dạy học nhạc. Có thể nói hắn có một cuộcsống thời trung học “muôn màu muôn vẻ”, duy nhất không được hưởng thụ sự ấm ápcủa gia đình.
Học lớp 11 xong, vì giỏi nên đượcthăng cấp hẳn lên đại học, năm thứ nhất hắn ở trong kí túc xá của trường, saumột thời gian thì ra ngoài ở trọ.
Cuối tuần có dịp nghỉ thì hắn sẽvề nhà, nhưng ông nội không ăn cơm nhà, hắn không muốn làm phiền dì Hồng, bởivậy luôn ăn mỳ tôm, bằng không thì ra ngoài ăn. Lên năm thứ 2, việc học càngngày càng nặng, khi nào ở nhà có việc phải tập trung thì mới về, khi này thì bọnhọ đều ra khách sạn giải quyết vấn đề ăn uống.
Cho đến lúc du học trở về, hắn vớinơi này ngày càng có một khoảng cách lớn, đương nhiên không còn cơ hội ngửi mùithơm của đồ ăn.
Đây là đang nằm mơsao?
Tự cấu vào mặt mình một cái, áiđau, hắn biết, đây không phải mơ, vào lúc này, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm bưngmột bát thịt bò hầm đậu đi ra phòng bếp, cô đeo tạp dề, rất xinh xắn, hại timhắn bất ngờ không phòng ngự đập loạn một nhịp.
- Anh trở về đúng lúcđấy.
Tống Oánh Tâm đặt bát thịt bòxuống bàn ăn.
Nhíu mày, hắn nhớ lại vẻ hào sảngcủa mình, liền huýt sáo, chạy tới bên bàn ăn nhỏ dãi:
- Thật ngoài sức tưởng tượng, côlại xuống bếp sao.
- Ăn nhà hàng mãi được sao, tôilàm sao không xuống bếp được đây? Nhưng không nghĩ tới, nấu đồ ăn ra có phù hợpvới khẩu vị của người khác không, bất quá từ nay anh yên tâm, dì Hồng sẽ giúptôi, có lẽ sẽ khá hơn một chút.
Cô thật sự không chịu nổi cả ngàykhông có việc gì làm, chỉ có thể đợi ở nơi này trong lúc không có công việc gì,tính toán một hồi, cô cảm thấy nên tận dụng thời gian này để cải thiện tình hìnhnấu ăn, tin tưởng có dì Hồng làm giáo viên hướng dẫn, ba tháng sau, cô dọn “mâmcơm” là đều không phải suy nghĩ.
Lúc này mùi vị hay chất lượngkhông còn bị tính toán nữa, hắn giống như một đứa trẻ tham ăn cầm một miếng thịtbò nhét vào miệng, mùi vị thật sự là ngây người!
Than một tiếng, cô không nhịn đượcmắng,
- Anh là trẻ con sao? Không biếttrước khi ăn cơm phải rửa tay à?
Tuy rằng bị mắng nhưng hắn vẫncười phì phì, đã lâu rồi hắn không có tâm tình khoái trá như thế này, thế nên,sau khi ăn cơm no, còn chủ động cầm tay Tống Oánh Tâm ra bên ngoài tảnbộ.
- Tôi ăn nhiều quá, bụng như Trưbát giới vậy.
Hắn hôm nay ăn nhiều gấp đôi bìnhthường, thật sự đã lâu, hắn mới được hưởng thụ bữa cơm thế này, bất tri bất giácăn, thiếu chút no vỡ bụng.
- Vậy chân anh nên cần cù thêm mộtchút, đi nãy giờ, cũng đỡ hơn.
Cô thừa nhận, chứng kiến hắn ănbữa tối ngon lành thế, cảm giác trong lòng rất vui vẻ, công cô vất vả không uổngphí… giống như quá để ý hắn, chẳng lẽ cô thật sự đem mình thành vợ hắn sao?Không, không phải, chính là khi nhìn thấy hắn, cô không nhịn được nhớ tới vẻ côđộc xuất hiện trên người hắn đêm hôm đó.
- Ngày mai cô có còn xuống bếpkhông?
Lôi Tân Dương ra vẻ lơ đãng hỏi,nhưng là kỳ vọng đang chùng lại nơi lồng ngực.
- Tôi đương nhiên sẽ tiếp tục cốgắng, bằng không, tài nghệ nấu ăn khi nào mới tiến bộ đây?
Lặng lẽ nhả ra kỳ vọng, hắn đùacợt nói:
- Cô chuẩn bị mở nhà hàng ănsao?
Thật buồn cười, cô hao tâm tổn trílắc đầu với hắn.
- Chẳng lẽ chỉ mở nhà hàng mới cầnluyện tay nghề nấu ăn sao? Sau khi kết hôn lập gia đình, tôi sẽ hằng ngày phụcvụ chồng mình ăn uống, nếu mà chồng tôi một mực ăn nhà hàng, không ăn đồ ăn tôinấu, chẳng phải tôi là một người vợ thất bại sao?
Hắn rất khó chịu! Bọn họ còn chưaly hôn, cô đã nghĩ tới chuyện tái hôn, người phụ nữ này thật biết cách chọc tứchắn. … Ha, hắn tức giận làm chi? Ba tháng sau bọn hắn mỗi người một ngả, côđương nhiên có quyền đi tìm một người đàn ông khác để xây dựng hạnh phúc giađình… Đáng giận! Hắn tuyệt nhiên không thích viễn cảnh này!
- Cô chớ quên, hiện tại cô vẫn làvợ tôi, cô hẳn là nên quan tâm dạ dày của tôi.
Bất kể như thế nào, chuyện batháng sau là của ba tháng sau, lúc này cô còn ở trong phạm vi quản lý của hắn,hắn có quyền yêu cầu cô.
- Yên tâm, muốn quên một ngườichồng “cặn bã” như anh thật không dễ dàng.
Mặc dù là “ông chồng cặn bã”,nhưng hắn sẽ ghi nhớ, người phụ nữ này thật sự sẽ tìm cơ hội đè bẹphắn.
- Tống tiểu thư sao? ông lão đisát bên bọ họ đột nhiên dừng bước quay đầu lại: – Đã lâu khônggặp!
- Vương bá bá ông khỏe chứ, đã lâukhông gặp ạ!
Tống Oánh Tâm mỉm cười đáplễ.
Ai nói cho hắn biết, chuyện gìđang diễn ra ở đây? Lôi Tân Dương nghi hoặc nhìn màn đối thoại của hai người,hắn đối với ông lão này có ấn tượng, lái xe về hoặc rời khỏi biệt thự sẽ thấy,có thể nào ông lão cùng Tống Oánh Tâm lại như quen biết đã lâuvậy?
Vấn đề này không có đạt được giảiđáp, người thứ hai, thứ ba, thứ tư… Những cái tên tiếp nối nhau nghĩ ra, khôngthể nào, hắn phát hiện những hộ gia đình xung quanh cơ hồ đều biết cô, mà hắn từđầu tới đuôi chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên cạnh chăm chú nhìncô.
Hắn không muốn mình là một kẻ ngungốc, nhưng lại không rời mắt khỏi cô, cô nói chuyện ngọt ngào mê người, ngườiphụ nữ này thực là Tống Oánh Tâm sao?
- Không nghĩ cô tới nơi này lạiđược hoan nghênh như thế.
Tối hôm nghe chuyện cô tìm báu vậtở đây, sáng sớm hôm sau hắn nhịn không được hỏi chuyện bác Hạ trước kia cô ở đâythế nào, nói thực ra, hắn ghen tị với cô, từ trước đến nay, ông nội vốn kiênđịnh cũng vì cô mà trở nên mềm dịu, hắn cũng ghen tị với ông nội, ông lão kiasao có thể được cô ôn nhu săn sóc, làm bạn. Đồng thời ở nơi này hắn có một cảmgiác mất mát, vì gì mà mình lại bỏ qua một đoạn thời gian nhưthế?
- Phần lớn mọi người ở đây rấtthân thiết, người Đài Loan chúng ta rất trân trọng tình cảm, nếu như anh nguyệný dừng lại nghe vài lời họ nói, anh cũng sẽ được hoan nghênh.
Kỳ thật, cô làm sao hiểu được hếtnhững gì người ta nói? Nhưng là kiên nhẫn nghe người ta trò chuyện, hợp thời mỉmcười gật đầu, người ta gặp cô sẽ tự nhiên mỉm cười lại.
- Cô có thể thân thiết với bọn họ,vì sao đối với tôi thì không?
- Nếu có ai đó luôn nghi ngờ sựthành tâm của anh, anh sẽ đối xử thân thiết với họ sao?
Cô không tự giác né sang một bêntránh ánh mắt hắn.
- Bởi vì tôi luôn hoài nghi cô sẽbỏ chạy, cô liền lãnh đạm với tôi, là thế phải không?
Không đúng, hắn cảm giác cô có“thành kiến” với hắn, không có ý thân với hắn.
- Tôi vốn cần một thời gian ởchung, từ từ thân thiết.
Quả thật như thế, lần đầu tiên gặplại, cô không muốn vội thân thiết, chỉ biết, cô thực sự đề phònghắn.
Đột nhiên bước đi, nếu tiếp tụcvòng quanh đề tài này, cô lo lắng sẽ không giấu được tâm tư của mình, sở dĩ giữkhoảng cách đối với hắn, là để hắn không làm cô bị dao động, người đàn ông nàythật sự quá nguy hiểm!
- Chúng ta chạy thôi, như thế dễdàng tiêu hóa hơn.
Tức thời biết cô cố ý thay đổi chủđề, Lôi Tân Dương cũng không có ý truy cứu tiếp, bởi vì càng muốn đào móc, chínhlà càng thâm nhập thế giới nội tâm của cô, tạm dừng tại đây là sáng suốt nhất.Kỳ thật, chuyện Tống Oánh Tâm xa cách đối với hắn mà nói là chuyện tốt, không cócơ hội thân thiết, không có cơ hội hiểu cô thấu đáo, ánh mắt hắn mới có thể dờikhỏi cô.
******
Hắn từng nghe qua một câu nói —“Muốn chiếm được một người đàn ông thì trước hết cần chiếm được dạ dày củahọ.”
Trước kia hắn dè bỉu, hiện tại mớicảm nhận được ma lực sâu xa của lời này, bởi vì giờ phút này hắn như đang rơivào cạm bẫy, nói rõ một chút, hắn thấy thích việc về nhà ăn tối, dạ dày của hắnđã bị Tống Oánh Tâm tóm gọn.
Bản thân biết phải ngăn lại sựtình này phát triển thêm nữa, nhưng mà vô lực phản kháng.
Dùng xong bữa tối, hai người cùngnhau đi dạo trong cảnh chiều tối, cô một câu, tôi một câu múa mép khua môi, cuốicùng là chúc ngủ ngon, trở về phòng, sau đó tắm táp thoải mái, làm chuyện riêngcủa bản thân, nhưng là, đại não kia không nghe lời hắn, si ngốc nghĩ tới thânảnh của cô.
Hắn không thể không hoài nghi bảnthân mình, tuy rằng cô luôn keo kiệt nụ cười vớ hắn, nhưng hắn lại nhớ từng phúttừng giây bên cô… Thực sự là trúng tà!
Cười lớn, Lôi Tân Dương hắn làmsao có thể dễ dàng để người khác định đoạt? Không được, hắn lập lời thề, từ hômnay trở đi, hắn quyết tâm từ bỏ cô, nhưng là 9h tối, khi hắn từ phòng tắm đi ra,hắn thật muốn gặp một trở ngại….
Thật sự là uểoải!
Mệt mỏi cầm khăn bông lau tóc, hắnđắm chìm vào màn đêm ngoài ban công, sự yên lặng bao trùm bốn phía, nhưng bỗngxuất hiện tiếng chuông nhẹ, tiếng nói, tiếng cười, tuy không nghe rõ ắm nhưnghắn có một cảm giác không thoải mái.
Tầm mắt phóng từ lầu ba xuống hoaviên phía trước, đầu tiên là nhìn thấy Tống Oánh Tâm, điều này không có gì ngạcnhiên, bởi vì tiếng cười kia 100% là xuất phát từ phía cô, nhưng khi hắn nhìn rõhai người đang ở nói huyên thuyên với cô thì mắt hắn thiếu chút nữa rớt xuốngđất.
Mắt mở to lần nữa, hai người nàycấu kết với vợ hắn khi nào? Huynh đệ thê tử, không thể chấp nhận được, hai ngườikia sao có thể làm thế ?
Không biết có phải sự tức giận củahắn khiến cho bầu không khí xung quanh bị cải biến hay không, Lục Hạo Doãn pháthiện hắn, tao nhã giơ tay chào, hai người còn lại lập tức quay đầu nhìnhắn.
Sự việc này thực khiến người xemkhông vừa mắt, ba phút sau, hắn phát hiện mình đã gia nhập hàng ngũ cùng bọnhọ.
- Làm sao các cậu biết vợtôi?
Lôi Tân Dương không muốn giọngmình giống như đang ăn phải dấm chua, tuy nhiên lời nói ra không giấu được hươngvị này.
Vợ? Lục Hạo Doãn cùng Diêm NhượcThiên rất ăn ý với nhau nhìn thoáng qua.
- Có một lần, khi Tâm Tâm nha đầuđến biệt thự thăm Lôi gia, có tổ chức nướng thịt ngoài trời, Lôi gia gia gặp 2đứa tôi nên mời nhập tiệc.
Lục Hạo Doãn cười khanh khách,giống như không cảm nhận thấy sát khí nồng đậm.
- Vì sao mà trước đây không thấyhai người nói chuyện này?
Lôi Tân Dương nhíu mày, ba ngườibọn hắn, hắn là anh cả, sao Hạo Doãn có thể kêu là “Tâm Tâm nha đầu”? Phải kêumột tiếng “chị dâu” mới đúng chứ.
- Cậu có nói cho chúng tôi ngườicậu kết hôn là Tâm Tâm nha đầu đâu.
Vì hôm đó mẹ gọi điện ép về, khôngthể an ủi trái tim buồn bã của bạn hữu, hắn cảm thấy không yên tâm, nghĩ thầm,bất luận thế nào cũng nên tới đây cùng Tân Dương uống vài chén, vừa vặn đêm nayhắn và Nhược Thiên không có việc gì bận, liền cùng nhau tới, không nghĩ tới chỗnày lại gặp Tống Oánh Tâm, bọn họ tò mò đã lâu rốt cục rõràng.
Lôi Tân Dương bĩu môi, đúng vậy,chuyện này hắn không muốn nói, nhưng, vì sao hắn chưa bao giờ biết ở đây có hoạtđộng nướng thịt ?
Vấn đề này ngay lập tức khiến haingười bạn tốt thở dài lắc đầu, đại thiếu gia hắn thực sự dễ quên, có một thờigian, hắn không có bước chân về nơi này.
Quả thật như thế, từ sau khi ởnước ngoài về, bởi vì hắn cùng ông nội trong lúc đó có chuyện, mà ông nội hứngkhởi muốn làm bà mối nên hắn đương nhiên muốn tìm mọi cách tránh xa nơi này, chonên khi ông nội gọi điện hỏi hắn có muốn về cùng ăn thịt nướng không, hắn cảmthấy như đang bị trêu chọc, trốn còn chưa kịp, sao tham giađây ?
- Hai người các cậu sao đột nhiêntới đây làm gì?
Truy cứu chẳng thấm vào đâu, từnay về sau phải cẩn trọng.
- Mấy hôm trước có người thất lễchọc giận cậu không vui, hại cậu uống rượu giải sầu sao? Chúng tôi quan tâm tớicậu mà.
Diêm Nhược Thiên lơ đãng liếc TốngOánh Tâm một cái.
- Tôi không phải trẻ con ba tuổi,cậu nên quan tâm nhiều hơn tới người vợ mới cưới bốn tháng của cậuđi.
Lôi Tân Dương khó chịu trừng mắt,tự dưng nhắc tới chuyện hắn uống rượu giải sầu làm gì ?
Không khí trước mắt khiến người takhông dừng được. Không, chính xác là, giờ phút này, Lôi Tân Dương khiến cô khómà bình an được, hắn vừa tắm xong, hương thơm gợi cảm mê người, mà cô thì chưacó tắm táp gì, liền gặp khách tới chơi, toàn thân là mùi mồ hôi lúc nãy chạybộ.
Bất quá, quan trọng là ánh mắt bọnhọ, thỉnh thoảng nhìn cô như cô có gì kỳ quái, cô làm sao ở lại nơi này đượcđây? Lấy cớ mệt mỏi, nên tắm rửa nghỉ ngơi, vội vàng nói chúc ngủ ngon, cô rờikhỏi hoa viên.
Cô không còn ở đây, Lôi Tân Dươngthấy thoải mái không ít, nhưng khi bóng cô dời đi, hắn lại có cảm giác như mấtmát.
- Hôm đó bỏ cậu lại, cậu khôngvui, hôm nay đến thăm cậu, cậu lại khó chịu, từ lúc nào mà cậu trở nên khó tínhvậy?
Diêm Nhược Thiên hứng thú đánh giáhắn.
- Các cậu đi tới gặp tôi, hay đếnxem vợ tôi?
Nếu hắn không phát hiện bọn họ vuivẻ nơi này, không biết chừng họ sẽ chẳng lên thăm hắn.
Người kia sao cứ luôn miệng “vợtôi”? Chẳng lẽ hắn sợ hai người họ quên sao?
- Cậu đâu có nói, làm sao bọn tôibiết được vợ cậu cũng chuyển tới nơi này?
Lục Hạo Doãn thức thời không kêu“Tâm Tâm nha đầu” nữa, ở mặt ngoài, hắn ta đối với chuyện gì cũng tiêu sái,nhưng thực tế, hắn một khi cố chấp sẽ có chuyện.
Đúng là, ngày đó hắn chỉ nhắc tớichuyện biệt thự, về di chúc ông nội hắn, ngoài ra không nói gì liền bỏđi.
- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Haingười vì sao lại dọn tới cùng một chỗ này?
Bọn hắn lâm vào tình huống này làdo người kia dùng di chúc kiềm chế bọn hắn, nói lên chuyện này của ông nội, LôiTân Dương nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, ông nội hắn quả là lão hồ ly,hắn thực sự đã quá coi thường ông nội.
Diêm Nhược Thiên nghe xong cười hahả, thẳng khen Lôi Gia Gia thực thần kỳ, Lục Hạo Doãn có vẻ thâm trầm hơn, gậtđầu khen Lôi gia gia quả nhiên lo xa nghĩ rộng.
- Nhưng sẽ không có gì cảibiến.
Những lời này hắn tự nói với chínhmình, tình hình trước mắt không có gì ảnh hưởng với hắn, cho dù tâm hắn hỗnloạn, bất quá chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, không quantrọng.
Hai người bạn tốt nhún nhún vai,bọn họ là người ngoài, không tỏ bất cứ ý kiến gì.
- Mấy người vừa tán gẫu cái gì?Vui vẻ nhỉ.
Tuy nói chuyện quá khứ đã trôiqua, tò mò làm gì đây ? Nhưng nghĩ tới một đoạn hắn không tham dự, hắn cảm thấybức bách.
- Chúng tôi tâm sự chuyệncũ.
Lục Hạo Doãn tiếp tục xát muối vào“miệng vết thương”, hắn có dự cảm, Lôi gia gia đi nước cờ này thật caotay!
- Cậu sẽ không có hứng thúđâu.
Diêm Nhược Thiên bổ sung mộtcâu.
Lúc này hắn còn có thể cảm thấyhứng thú sao ?
Kỳ thật không biết đã ngạc nhiên,biết rồi lại càng ngạc nhiên, tình huống này thực khiến người ta thất bại, hắnkhông thích, bởi cùng với thất bại chính là nôn nóng, khiến không thể điều khiểnbản thân, làm sao có thể không nôn nóng đây ?
Có lẽ là do nôn nóng bất an, LôiTân Dương bỗng cảm nhận thấy tai vạ sắp ùa đến.
Phanh một tiếng vang thật lớn,trên đỉnh đầu đầy mây mù bão táp, ác mộng quả nhiên buông xuốnghắn!
Nửa đêm bừng tỉnh, Lôi Tân Dươngmuốn xuống lầu uống chén rượu ổn định nỗi hỗn loạn trong lòng, sợ kinh động mọingười, hắn không bật đèn, đại khái là ý thức vẫn còn đang hơi mộng du, không cẩnthận vấp té, ngã lăn xuống lầu.
Tầm mắt vội quét bốn phía, hắn ngãmột cái khiến mọi người bừng tỉnh, nếu có thể, hắn thật muốn trốn đi, đáng tiếccái chân bị thương không nghe lời, hắn chỉ có thể ôm hận nhìn mọi người giươngánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Nếu hắn nghĩ đây đã làm thảm hạinhất, vậy thì mười phần sai, sau khi hắn chứng kiến ai đó từ trước đến nay luônbuộc tóc dài lên nay tùy ý để xõa trên vai, ôn nhu ngồi trước mặt hắn, nhất thờihồn vía bị biến thành kẻ ngốc, si mẩn ngơ ngác nhìn cô, hắn từng ảo tưởng cô quamái tóc dài, nhưng là, không nghĩ tới lại mê người như vậy!
- Anh có khỏekhông?
Tống Oánh Tâm nhìn thấy mắt cáchân phải hắn bị thương, nhưng khi hắn không có tiếng phản ứng nào, cô càng lolắng.
- Không tốt.
Hắn làm sao có thể vì một ngườiphụ nữ mà tim đập rộn lên ? Loại tình huống này nếu phát sinh vào hai mươi nămtrước còn miễn cưỡng chấp nhận được, hắn đã lăn lộn trên tình trường cùng baonhiêu nữ nhân, làm sao lại như học sinh mới biết yêu được ?
Sau đó, hắn ngây ngốc nhìn cô cùngbác Hạ hợp lực đưa hắn tới bệnh viện, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng tạm thờikhông đi lại được, nói cách khác, hắn phải ngoan ngoãn ở nhà.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa,nhưng chuyện xấu như lửa cháy lan cánh đồng cỏ, hắn lập tức phát điên khi tintức này truyền ra hàng xóm, người nào cũng hay, ngay lập tức hắn đón nhận “mamay mắn” tới.
- Làm sao cậu lại để xảy ra chuyệnnày?
Lục Hạo Doãn luôn phong độ, xuấthiện với nụ cười trên mặt.
- Tôi không biết cậu lại bị mộngdu đêm hôm đấy.
Diêm Nhược Thiên cười lănlộn.
- Ai cũng có lúc này nọ, có cầnngạc nhiên thế không?
Tuy rằng phát sinh chuyện này, hắnthực sự khó xử, nhưng không tưởng tượng nổi hai tên ma giáo này lại tới đây quấyphá hẳn, khẳng định chuyện này có quan hệ tới Tống Oánh Tâm.
Đúng vậy, đây đều là tai họa doTống Oánh Tâm gây ra, nếu cô không xông vào giấc mộng của hắn, hắn cũng sẽ khônglăn lộn qua lại không ngủ yên, sau đó không nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cũng sẽkhông phải chịu việc này.
Vừa mới nghĩ đến cô, cô liền xuấthiện, bởi vì bác Hạ cùng dì Hồng đều nghỉ phép nên Tống Oánh Tâm đành phải đi rachào hỏi khách khứa, tuy rằng hai người kia không phải kháchlạ.
- Hai người muốn uống chút gìkhông?
- Không cần vội, cô đi nghỉ đi,chúng tôi không ở lại đây lâu đâu.
Lục Hạo Doãn liếc mắt nhìn Lôi TânDương một cái, người kia thoạt nhìn như núi lửa sắp phun trào, tốt nhất nên rờiđi trước khi đại thiếu gia hắn nổi bão.
Diêm Nhược Thiên gật đầu phụ họa,không khí có phần quỷ dị, hắn muốn mau chóng rời khỏi.
- Tại sao cô không buộc tócvào?
Tuy rằng hắn rất muốn âu yếm máitóc kia, nhưng mà tại sao cô cứ quanh quẩn chỗ này, thật chướng mắt! Chọn lúcnày buông tóc, muốn hấp dẫn ai sao?
- Tôi không muốn buộc, không đượcsao?
Cô phát hiện hắn bị thế này côthật vất vả, hiện tại cơn tức của hắn đủ sức thiêu hủy cả tòa biệt thự, nhưng màcô không nhịn được, bộ dạng của cô có gì khiến hắn phiền ? Còn nữa, hắn khôngphát hiện tóc cô còn ướt, làm sao buộc lại được?
- Không phải ma nữ, cô để tóc taibù xù làm gì?
- Ai quy định chỉ có ma nữ mớiđược để tóc tai bù xù?
- Tôi muốn cô buộc ngay tóc lại,nếu có ma nữ cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt, cô chịu đượckhông?
Thật là đáng chết, vì sao cô taxõa tóc lại mê người đến thế.
- Anh quá đáng vừathôi.
Mọi người đều nói cô xõa tóc rarất đẹp, tóc của cô có thể đi quảng cáo nữa chứ, nhưng cô luôn thấy buộc lại sẽgọn gàng hơn, trang nhã hơn, cho nên chỉ lúc ngủ mới buông.
- Tôi còn chưa nói cô là bà điênlà may đấy.
- Tôi xem ra mắt anh có vấn đềđấy.
Nếu có thể vung một quyền, cô nhấtđịnh sẽ cho hắn ăn đòn !
Tình huống này thực sự rất đángcười, nhưng Lục Hạo Doãn và Diêm Nhược Thiên chỉ có nhếch môi, hai người lẳnglặng đứng nhìn.
- Mọi người từ từ nói chuyện, tôilên lầu, chúc ngủ ngon.
Cô thừa dịp chưa mất lý trí, vộivàng rời khỏi nơi này, cô không muốn trước mặt hai người khác làm tròcười.
- Hai người các cậu cười cáigì?
Lôi Tân Dương chán nản trừngmắt.
Bọn họ đang cười sao? Hình như làkhông tự chủ được nữa, khóe môi không cẩn thận nhếch lên, tâm tư cứ như vậy lơđãng lộ ra, một khi như vậy, còn khách khí nữa sao? Bọn họ liền ôm bụng cười nắcnẻ.
- Hai người cười đủ chưa, có gìthì nói đi.
Hắn sợ bị nhìn thấu sự lúng túngcủa mình.
- Chúng tôi vốn dĩ đang lo lắng,cậu ở đây buồn bã, xem ra cậu đã tìm được niềm vui trong cuộc sốngrồi.
Tức thời không có đem vạch trần sựtình, Lục Hạo Doãn tin tưởng vào lời nói của mình.
- Đúng a, có một người phụ nữchướng mắt chọc tôi, tôi không sớm thì muộn cũng chết vì tức.
Hắn được nhiên không thừa nhận,việc hắn ở cùng một chỗ với Tống Oánh Tâm trong tình cảnh này không nhàm chán,ngược lại nâng cao ý chí chiến đấu của hắn. Hắn thích cùng cô múa mép khua môi,bởi vì gặp cô hắn đã mất đi sự hờ hững trầm tĩnh, tâm tình của hắn sẽ vô cùngkhoái trá, lúc đó sẽ xác định được sức ảnh hưởng của hắn đối vớicô.
Nếu hắn thẳng thắn thừa nhận TốngOánh Tâm có ảnh hưởng tới hắn, thì sẽ bị quy chụp ngay là nói dối, tốt nhất vởkịch này nên diễn tiếp,
Nôn nóng bất an lại dấy lên tronglồng ngực hắn… Kỳ thật, ba hôm trước tâm tình hắn không hề có một khắc bìnhtĩnh, chính là, hắn đã phải trả giá thảm hại rồi sao ? Sẽ không có cái gì phátsinh trên người hắn nữa chứ… Hi vọng là thế!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.