Rốt cục về nhà, Đài Bắc đã lâu ngàykhông gặp. Nơi cô nhớ nhung tha thiết mà cũng là nơi làm cho cô nhiều suy nghĩnhất.
Mặc dù trước khi trở về đây cô đã làmtốt việc tự xác định trong lòng để bỏ qua quá khứ, lấy tâm tình hoàn toàn mới đểhướng tới tương lai. Nhưng khi chân chính đối mặt chốn này thì tất cả suy tư đềunảy lên trong lòng.
- Đồ đạc của cậu so với tớ phỏng đoánvẫn còn thiếu. Nếu như là tớ thì đại khái một chủ nhật là có thể chỉnh lý xongrồi.
Lý Tử Duyệt đánh giá qua tất cả gia sảncủa bạn tốt. Cô biết bạn thân mình không có thói quen mua hàng bừa bãi, cho dùcó động lòng cũng sẽ không hành động. Tất cả động cơ mua đồ đều là bởi vì “cần”,công ty bách hóa tiêu thụ mà gặp phải loại khách hàng như cô thì cũng bị đauđầu, nhưng không nghĩ tới cô lại thiếu đồ đến đáng thương.
- Chuyển nhà đương nhiên là càng đơngiản càng tốt, những đồ đạc có thể vứt bỏ thì tớ đều thanh lí. Tử Duyệt, thực làngại quá, còn làm phiền cậu giúp tớ quét dọn, kỳ thật tự mình tớ cũng cóthể.
Ngoài những thứ của phòng ngủ ra, cô nóivới người của công ty chuyển nhà để tất cả mọi thứ ngổn ngang trong phòng khách.Có thể nghĩ tới phòng khách sẽ còn hỗn loạn hơn, nhưng bởi vì bạn tốt trước khicó việc đã dọn dẹp chỉnh lý đồ nên căn phòng thoạt nhìn tương đối sạch sẽ nhẹnhàng khoan khoái.
- Không có gì, tớ chỉ là đại khái quétdọn một phen, cũng không thể để cậu sau khi trở về phải ngủ trên đống rácđược.
Lý Tử Duyệt đã bắt đầu ra tay xé đi bọcgiấy, cô chính là người không chịu ngồi yên, chồng cô luôn cười cô phận vất vả,nhìn thấy bừa bộn là ngứa tay. Có điều với cô thì trong lúc “tiện tay” cũng làkhi cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái trong lòng.
Tống Oánh Tâm đi tới ban công, trước kiaở nơi này thấy đủ các loại cây cảnh kiểu dáng màu xanh biếc, đây là niềm vui thúlớn nhất của ông nội. Nghe nói ông cùng Lôi gia gia có duyên phận bắt nguồnchính từ niềm vui với cây cỏ hoa lá. Mặc dù bọn họ đi học cùng trường đại học,hơn nữa đều là ngành kiến trúc, nhưng ông nội học thấp hơn so với Lôi gia giahai khóa, ngẫu nhiên có cơ hội nhân dịp khoa tổ chức hoạt động trò chuyện vềnghề làm vườn nên phát hiện cùng chung chí hướng, hai người bởi vậy thành bạntâm đầu ý hợp.
Mặc dù mỗi ngày nhìn ông nội sửa sangnhững bồn hoa cây cảnh đẹp đẽ, nhưng cô hoàn toàn không có kế thừa phương diệnyêu thích này của ông nội. Có lẽ bởi vì đối với phấn hoa có điểm mẫn cảm nênliên quan đến cây xanh cũng không có hứng thú. Bởi vậy sau khi ông nội qua đờithì cô đem những bồn hoa này tặng Lôi gia gia. Cô biết Lôi gia gia hiểu được sựquý giá của chúng, đâu biết rằng Lôi gia gia theo sát ông nội mình mà vĩnh biệtcõi đời.
Trở lại bên trong phòng, ánh mắt vừa vặndừng ở phòng bếp đang mở cửa, cô nhớ tới bóng lưng bận rộn của ông nội ở nơinày. Mặc dù công tác bề bộn nhiều việc, nhưng là ông luôn kiên trì tự mình vì cônấu ba bữa cơm, ông hy vọng cô có thể giống như vẫn có mẹ, được ăn bữa cơm nónghổi. Mỗi lần cô mang tới trường học đều dễ thấy so sánh với người khác thì thịnhsoạn hơn, ngay cả bạn bè có mẹ đều hâm mộ cô.
Ở trước mặt cô ông nội luôn sáng lạngiống như ánh mặt trời, cô dĩ nhiên hoàn toàn không biết trái tim ông khôngkhỏe. Nếu như cô có thể chú ý tình trạng sức khỏe của ông thì có lẽ ông sẽkhông sớm rời bỏ cô như vậy.
Khi ông đột nhiên buông tay rời khỏinhân gian, cô vẫn một mực tự trách mình sâu sắc. Có lẽ đây là nguyên nhân cô quahơn ba năm vẫn còn rất khó bình phục tâm tình.
- Nếu như ở lại chỗ này quá khó thì cậucó muốn tìm chỗ ở khác không. Còn nơi này để cho thuê?
Lý Tử Duyệt lo lắng nhìn bạn mình, côhiểu rõ nhất tình cảm Oánh Tâm cùng Tống gia gia sâu sắc, bọn họ là ông cháu,cũng là cha con, càng là bằng hữu.
Lắc đầu, Tống Oánh Tâm lấy lại tinh thầnmà nói:
- Tớ cũng không thể cả đời đều trốntránh, tớ hẳn là đã đến lúc đón nhận việc người thân duy nhất đã ra đi là chuyệnthực.
Trên thế giới này có nhiều người là cônhi không có thân nhân, ít nhất thì cô cũng có ông nội bảo vệ cho đến khi trưởngthành đã là rất may mắn .
- Nói như vậy không sai, nhưng cũngkhông gò ép chính mình.
Cô cũng không phải không biết bạn thân.Bề ngoài thoạt nhìn rất kiên cường, hình như không có có chuyện gì có thể đánhgục cô, nhưng sự thực cô là người đa sầu đa cảm, cô có thể vì một con chim nhỏbị thương mà khóc sướt mướt, cũng có thể vì một đoạn văn chương cảm động mà khóckhông thành tiếng.
- Chờ tớ tìm được một công việc, có mụctiêu cho cuộc sống thì sẽ tương đối khá hơn.
Cô quyết định tìm một công việc mà khiếncho mình bận rộn nhất, tốt nhất thì có thể làm thêm giờ hàng ngày.
- Tớ cảm giác được cậu hẳn là nên tìmđàn ông thật tốt mà nói chuyện thương yêu. Đúng rồi, chừng nào thì cậu cùng lãochồng cặn bã kia xử lý thủ tục ly hôn?
- Sau 6 ngày nữa.
Bởi vì phải cân nhắc việc cô hôm nay vộivàng chuyển nhà, bọn họ đã ước định ngày mai đến Tường thúc thúc tiến hành việclàm thủ tục ly hôn. Nhưng mới rồi Lôi Tân Dương đột nhiên gọi điện thoại cho côbáo tạm thời có việc không có cách nào phải tự đi giải quyết, hắn thu xếp một xetaxi đưa cô quay về Đài Bắc. Ngày bọn họ ký kết thỏa thuận ly hôn đương nhiênphải kéo dài thời hạn đến khi hắn hoàn thành công trình.
Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái,không phải vội vã ly hôn sao? Nhưng hiện tại, hắn hình như không vội. Ngược lạivới cô hy vọng mau chóng đẩy nhanh thủ tục ly hôn, cô thừa nhận chính mình rấtsợ hãi loại cảm giác dây dưa với hắn.
- Tớ còn tưởng rằng cái tên kia sẽ khôngthể chờ đợi được mà kéo cậu đến văn phòng luật sư ký tên, coi như hôm nay khôngphù hợp thì ngày mai cũng sẽ hành động.
- Làm việc vội vàng cũng không tốt. Hắncũng biết rõ dù sao tớ không có ý xấu bội ước, muộn một tuần lễ cũng không có gìmà lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, đây là nguyên nhânduy nhất mà cô có để giải thích sự thay đổi thái độ của hắn.
- Cậu thật sự không nghĩ cùng hắn thửxem lại sao?
Lý Tử Duyệt từng xem bài báo viết về LôiTân Dương trên tạp chí, hắn lớn lên chẳng những luôn luôn chính trực, hơn nữarất có tài hoa. Tài sản lại càng khiến người ta không thể kháng cự, cô tin tưởngcó rất nhiều mỹ nhân không muốn bỏ qua mẫu chồng kiểu này. Điều duy nhất khôngđược hoàn mỹ chính là, bạn gái chưa từng có ai lâu, hắn đối với tình cảm kiêntrì hiển nhiên cực kì xui xẻo .
Tống Oánh Tâm chỉ nói có một câu, chuyệnhôn nhân này thực sự ngay từ đầu đã là sai lầm.
Kỳ thật có một việc cô một mực để ởtrong lòng, Lôi gia Gia tại sao không phản đối Lôi Tân Dương lấy cô? Không sai,Lôi gia gia ngẫu nhiên có nói giỡn muốn cô làm cháu dâu mình, nhưng Lôi gia giathương yêu cô như vậy, đương nhiên sẽ muốn cô được hạnh phúc. Mà Lôi Tân Dươngkhông phải cái loại đàn ông mặc cho người định đoạt, hắn nhất định sẽ phản khángsự sắp xếp của Lôi gia gia. Hai người bọn họ kết hợp lại thì ngay từ lúc ban đầuđẽ khẳng định kết quả là bi kịch, Lôi gia gia tội gì kiên trì muốn đem kết hợpbọn họ chung một chỗ?
Bất quá, cô cũng lại nhớ kỹ Lôi gia giatừng nói qua một câu “Trên thế giới này chỉ có kẻ ngu ngốc mới có thể bỏ qua đứatrẻ tốt như cháu.” Chẳng lẽ, đây lại là nguyên nhân khiến Lôi gia gia thúc đẩyđoạn nhân duyên này sao? Không, cô rất khó tin tưởng, an bài như thế chỉ là bởivì Lôi gia gia thiên vị đối với cô, cô biết Lôi gia gia không phải một người chỉbiết ích kỷ xét theo lập trường của mình.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cho dù nhưthế nào, cô cùng Lôi Tân Dương sau không bao lâu nữa sẽ ly hôn, đây sẽ là kếtthúc.
- Trên thế giới này có rất nhiều mốinhân duyên ngay từ đầu là đúng cực kỳ, nhưng kết cục rất bi thảm. Có người lạilà bắt đầu từ sai lầm nhưng kết cục lại rất tốt đẹp. Các cậu lại không cho đốiphương cơ hội, như thế nào sẽ biết cả hai không phải do ông trời tác hợpcho?
- Ông trời tác hợp cho? Hai người chúngtớ không nên biến thành vợ chồng.
Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười mộttiếng.
- Nhưng tớ có dự cảm, hắn nhất định sẽlàm cậu động tâm.
Trong khoảng thời gian này, các cuộcđiện thoại của cô nghe có không ít là liên quan đến chuyện Lôi Tân Dương. OánhTâm là một người tương đối trầm tĩnh kín đáo, hỉ nộ ái ố đều giấu ở trong lòng.Cô chưa từng thấy bạn mình đối với một người nào đó mà có ý kiến nhiều như vậy.Có thể suy ra, Lôi Tân Dương đối với cô mà nói đặc biệt khác hẳn, rất có thểchính cô ấy còn không phát hiện ra.
- Tớ không phải ngu dốt.
Mặc dù hắn rất nguy hiểm, nhưng mà cô sẽkhông đi trêu chọc hắn. Kỳ thật, cô cũng không có cơ hội, giấy tờ ly hôn mà kílà cô không bao giờ có thể bước vào thế giới của hắn nữa. Điều này rất thực tế,bọn họ vốn đã thuộc về hai thế giới khác nhau.
Tình yêu có thể làm cho người thông minhbiến thành ngu ngốc, bất quá, Lý Tử Duyệt cũng không có uốn nắn cô. Theo tìnhthế trước mắt mà nói, hai người sắp chia ngả đôi đường cũng không có cơ hội pháttriển tình yêu.
Không biết tại sao mà Tống Oánh Tâm độtnhiên cảm giác được ngực có hơi khó chịu, trước hết cô khen ngợi bạn tốt đã sắpxếp đồ, sau đó bọn họ đi ra ngoài ăn một chút gì. Bởi vì khoảng cách chuyển nhàkhá xa nên cô chưa tới hừng đông đã dậy. Ngoại trừ bữa sáng ăn bánh bao cùngnước trái cây thì cô cho tới bây giờ vẫn không có cơ hội bổ sung thểlực.
Nghe vậy, Lí Tử Duyệt đương nhiên vộivàng dừng tay chân đang bận rộn, vấn đề nạp năng lượng quan trọng không gì sánhnổi. Bọn họ một người ăn cơm trưa muộn, một người ăn tối sớm, hai người thật vuivẻ ăn no nê thì làm việc tiếp theo càng có sinh lực.
Đến khi nhà sửa sang cũng hòm hòm, thờigian ly hôn cũng đến, Tống Oánh Tâm hôm nay đặc biệt dậy sớm . . . Nói như vậycũng không đúng, cả một buổi tối cô đều ngủ thật sự không yên ổn nên sau cùngquyết định rời giường thì mới 5h.
Dùng xong bữa sáng đơn giản, cô chậmbước đến công viên gần đó hưởng thụ không khí lúc bình minh, thưởng thức cảnhđất trời vừa mới thức tỉnh dậy, đây là vận động của cô mỗi ngày, cũng là thóiquen ông nội lưu cho cô để hài lòng với cuộc sống. Sau một giờ thì về nhà tắmrửa kĩ càng mà vẫn chưa đến tám giờ, cô còn có thời gian lên mạng gửi lý lịchđi. Nhưng khi ngồi trước computer không đến 3 phút thì cô lại từ bỏ mà chọn đira ngoài đến nơi hẹn gặp.
Ba năm vừa rồi Đài Bắc đã thay đổi rấtnhiều sao? Nếu có thời gian thì cô không ngại lợi dụng cơ hội ra ngoài mà thuậnđường ôn lại cảnh vật nơi này. Cho nên từ bỏ việc đi nhanh, cô lựa chọn ngồi xebuýt từ từ đến luật sư Tường giải quyết sự việc.
- Tôi đang suy nghĩ liệu mình có phảiđến đón cô hay không? Không nghĩ tới cô tuân thủ thời gian như vậy, thật sự làlàm tôi quá cảm động.
Lôi Tân Dương đứng ở đại sảnh dưới lầucủa luật sư chờ cô. Trên một lần hắn “Ngốc nghếch” ngồi ở phòng tiếp khách củaluật sư chờ cô, kết quả cô không có xuất hiện, cho nên lần này hắn quyết địnhchờ cô đến để cùng nhau đến đó.
- Chẳng lẽ anh cho rằng tôi sẽ chạy trốnsao?
Tống Oánh Tâm trợn mắt nhìn, đây là lầngặp mặt cuối cùng của bọn họ, hắn cũng không thể tỏ ra phong độ đối với cô mộtphen sao? Quên đi, không nên kỳ vọng quá cao với hắn, mặc dù ngày đó bọn họ tạichợ đêm ở chung vô cùng khoái trá, nhưng không có nghĩa là bọn họ từ đó biếnthành bằng hữu.
- Cô có khuyết điểm mất trí nhớ đến kỉlục, nếu như trở lại một lần thì cũng không có gì đáng ngại.
Đây căn bản không phải là hắn thực tâmnói, nhưng hắn cứ há mồm mà đụng tới cô liền nhịn không được “Bị coi thường”.
- Nếu như lo lắng tôi phạm vào tật mấttrí nhớ thì tối hôm qua sao lại không gọi điện thoại nhắc nhở tôi?
Cô cảm giác mình thực sự ngu ngốc, tốihôm qua cô căn bản không dám để điện thoại di động rời khỏi người một bước, saukhi tắm rửa chăm chú nhìn nó, sau khi ra khỏi toilet cũng nhìn chăm chú nó, côphỏng đoán Lôi Tân Dương sẽ gọi điện thoại cho cô, bởi vì hắn sợ cô lỡ hẹn. . .Có phải là rất buồn cười không? Sau đó thì cô đem điện thoại cất đi để tránh hắnlàm phiền, nhưng cô lại tha thiết mong chờ ngóng trông hắn gọi điện, tám phầnđầu óc hỏng mất rồi!
- Tôi không muốn nghe cô cacẩm.
Kỳ thật tối hôm qua điện thoại di độngmột khắc cũng không hề rời tay hắn, hắn nghĩ tới gọi điện thoại cho cô, khôngphải lo lắng cô sẽ quên đi cuộc hẹn hôm nay , mà là đơn thuần muốn nghe âm thanhcủa cô, muốn biết cô đang làm chuyện gì . . . Loại hành vi này là của đàn ông bamươi hai tuổi? Cuối cùng, hắn cố gắng nén xuống .
- Cô luôn ca cẩm với tôi.
Hắn ghét nhất chính là ca cẩm, nhưng cẩnthận hồi tưởng một phen thì hình như cô thích ca cẩm.
Nhìn lại thời gian đã mười giờ, hắn nóibọn họ hẳn là nên lên lầu, lúc này Tường thúc khẳng định đã ngồi ở phòng làmviệc chờ bọn họ. Nhưng hắn gọi cô chờ một chút, vươn tay về phía cô, cô khôngkhỏi nhướng mày.
- Mặc dù không còn được làm vợ chồng,chúng ta có thể làm bằng hữu.
Thật kỳ quái, tại sao bước chân lại trởnên nặng nề như thế? Tựa như ngày đó, hắn hẳn là nên cùng cô quay về Đài Bắc,nhưng một khắc trước khi đi thì hình như có cái gì đó níu kéo chân. Hắn thật sựkhông có biện pháp bước thêm một bước nên sau cùng rốt cục tìm được lí do côngtrình biệt thự sắp kết thúc để thuyết phục chính mình tiếp tục ở lại nơi đó giámsát.
Môi Tống Oánh Tâm khẽ giật giật, ngànvạn lần đừng trách cô không cổ động, cô thật sự là đoán không ra tên gia hỏa nàyđang diễn tuồng
- Không cần, chúng ta hai người, đạikhái cũng không muốn cùng đối phương gặp mặt mà.
Người phụ nữ này thật sự hiểu được làmcách nào dẫm nát hắn dưới lòng bàn chân, cô cũng không thể nể mặt mũi một chútmà biểu hiện ra vẻ rất muốn cùng hắn làm bằng hữu sao?
- Cô rất không có lịch sự, nào có ngườinói chuyện giống như cô vậy?
- Lịch sự cũng còn nhìn đốitượng.
- Cô… phụ nữ như cô là nguyên nhân trêuchọc tôi từ nhỏ!
Chưa từng thấy nữ nhân không biết phânbiệt giống như cô, đến bây giờ hắn còn chưa từng nói với nữ nhân câu đại loạinhư “Chúng ta có thể làm bằng hữu” . Nữ nhân với hắn chỉ có thể là chơi đùa,bọn họ chưa bao giờ là bằng hữu tâm sự nói chuyện, nhưng hắn đối với cô có vàiphần khác.
- Chúng ta mau lên lầu ký tên ly hôn,tôi liền không có cơ hội trêu tức anh.
Hiện tại cô chỉ có một ý nghĩ, bọn họtrong lúc đó dây dưa không rõ thì tranh thủ làm rõ kết thúc, cô không muốn lạibị rơi vào trong hỗn loạn do hắn gây ra mà cần triển khai cho tốt công việc sinhhoạt mới.
Đúng vậy, hắn rốt cuộc đang làm trò quỷgì? Hiện tại lên lầu kí tên xong, là sự chờ đợi đã lâu của hắn liền tuyên cáokết thúc, tại sao còn ở nơi này dây dưa liên tu bất tận kéo dài? Người lạ nếunhư không rõ ràng lắm tình cảnh của bọn họ mà thấy bọn họ trong dạng này thìngười ta khẳng định tưởng người vợ muốn sớm được ly hôn, còn ông chồng vẫn nghĩbiện pháp trì hoãn không ký tên.
Lúc đến, hắn hẳn là nên gõ một tiếngtrống làm tinh thần hăng hái thêm mà kết thúc mọi việc giữa hai người, nhưng cómột việc cần nói rõ ràng trước
- Tôi sẽ mua nốt nửa quyền biệt thự, côkhông có ý kiến chứ?
- Tôi không phải Công Chúa, người bìnhthường đi làm không tiện ở nơi đó, anh muốn thì lấy đi.
Mặc dù giọng điệu của Tống Oánh Tâm làmhắn nhịn không được mà nhíu mày, nhưng tình huống như thế với hắn mà nói làchuyện tốt, cô sẽ không cùng hắn cò kè mặc cả nên có thể dễ dàng xử lí xongchuyện này.
Rốt cục khi đi đến thang máy để rồi hắnsẽ hồi phục thân phận quý tộc độc thân. Nhưng không hiểu sao sự khó chịu làmbước đi vẫn không có cách nào nhẹ nhàng, mà người đang lẳng lặng đi theo phíasau tựa hồ không phát hiện chút nào. Bởi vì bước chân của cô cũng bất tri bấtgiác bắt đầu nặng trĩu.
Đi vào phòng làm việc của luật riêng củaLôi gia, hai người bọn họ lại như rất ngầm hiểu đồng thời lên tiếng, đối vớingười đàn ông cười khanh khách phía sau bàn làm việc chào hỏi:
- Chào chú Tường.
Tường thúc mời hai người bọn họ ngồixuống, cũng không bảo trợ lý đưa tới hai chén cà phê. Ông lấy ra văn bản ly hônđã soạn thảo xong
- Dựa theo lệ thường, tôi phải xác nhậnlại một lần, hai người có muốn nghĩ lại lần nữa?
- Chúng tôi đã quyết định.
Thật sự là rất ngầm hiểu, hai người nhịnkhông được liếc mắt nhìn đối phương, Lôi Tân Dương lập tức bổ sung mộtcâu
- Hôm nay chúng tôi còn muốn thuận tiệnxử lí quyền làm chủ biệt thự.
- Hai người các ngươi đều không muốntiếp tục cuộc hôn nhân này, tôi tôn trọng quyết định của cả hai. Nhưng ở đây cómột việc tôi phải nói rõ trước với cả hai người.
Lôi Tân Dương lập tức nghe thấy tiếngchuông báo động trong đầu vang lên rung trời, Tống Oánh Tâm cũng ý thức đượctình huống có gì không đúng lắm, hai người đồng thời bất an mà hỏi:
- Chuyện gì?
- Di chúc về biệt thự Dương Minh Sơn, kỳthật Lôi lão gia ở phía sau lại bổ sung thêm một phần phụ lục khác. Hai ngườiphải đồng thời ở trong biệt thự đầy ba tháng mới có được quyền xử trí cùng quyềnmua biệt thự.
Có thể nghĩ, phản ứng của bọn họ chỉ cóthể dùng hai chữ kinh ngạc để hình dung, Tường thúc định làm trò đùa dai với bọnhọ sao? Đương nhiên không phải, thúc thoạt nhìn là luật sư cẩn thận tỉ mỉ chuyênnghiệp, như vậy, có thể nào mà làm loại chuyện này được? Tại sao lúc ban đầutuyên đọc di chúc không có nói đến phần phụ lục này?
- Tôi chỉ là y theo chỉ thị Lôi lão gia,ông yêu cầu tôi sau khi quan sát hai người ba năm mới quyết định có hay khôngcần công bố phần phụ lục này. Nếu như ban đầu sau khi công chứng kết hôn, cả haicũng như vợ chồng khác mà thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì phần phụ lục này liềncoi như không có. Nhưng tôi từ bác Hạ mà biết được, ba năm vừa rồi cả hai cănbản là mỗi người có cuộc sống riêng.
Lôi Tân Dương gắt gao nhăn mày, hắn mộtmực coi sự bố trí của ông nội là trò trẻ con, đơn giản không cần đầu óc cũng cóthể hóa giải. Không nghĩ tới lão hồ ly kia ở phía sau còn giấu con bài, hắnthật sự rất sơ ý!
- Tường thúc, nếu như vô điều kiện đemmột nửa quyền sở hữu biệt thự còn lại chuyển nhượng cho Lôi Tân Dương thì tôicũng phải ở nơi này ba tháng sao?
Đối với cô mà nói, cô đón nhận di sảnLôi gia gia để lại cho cô. Nhưng mà xử trí như thế nào, quyền quyết định này nằmtrong tay cô, mà phương pháp xử trí của cô chính là hai tay dâng trả vô điềukiện.
Đột nhiên quay đầu lại, Lôi Tân Dươngkhông giải thích được trơ mắt nhìn Tống Oánh Tâm. Mặc dù cô vừa mới nói câu “Anhmuốn thì lấy đi” , nhưng cô gả cho hắn không phải chính là vì để được một nửagia tài. Sao lúc này như thế nào mà có thể tiêu sái nói muốn cho cho hắn? Ngườiphụ nữ này rốt cuộc đang đùa trò hề gì đây?
- Cô tính toán xử trí như thế nào quyềnbán một nửa tài sản còn lại đương nhiên do cô quyết định. Nhưng, đầu tiên côphải được quyền xử trí, nếu không, cô nhiều nhất chỉ là chủ nhân trên danh nghĩamột nửa biệt thự mà thôi.
Hiện tại, làm sao bây giờ đây? Tìnhhuống rất rõ ràng, nếu như cô cùng Lôi Tân Dương không muốn ở chung trong biệtthự trên ba tháng như đã nói thì bọn họ vẫn còn bị kẹt ở trong váncờ.
- Hai người trước tiên vẫn có thể xử lýthủ tục ly hôn, còn như quyền giải quyết tài sản thì cứ từ từ xử lýsau.
“Sau ba tháng chúng ta lại ly hôn.” Đừngnói giỡn, dưới tình huống này làm thế nào có thể ly hôn được? Nếu như Tống OánhTâm không phải là vợ của hắn, liền không thuộc về việc hắn quản. Cô giống nhưmột quả bom không hẹn giờ, vạn nhất cô cầm một nửa quyền tài sản muốn hòa hợpvới hắn, bản thân chẳng phải chịu để cho cô đè nén?
- Tường thúc, thực ngại quá, hai ngườichúng cháu muốn bàn bạc trước một phen.
Tống Oánh Tâm lôi kéo tên gia hỏa tựtung tự tác nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Hai người đi tới đầu cầu thangkhông ai quấy rầy để tiến hành thảo luận.
- Ly hôn là ly hôn, việc quyền tài sảnlà vấn đề quyền tài sản, tại sao muốn nói nhập làm một?
Người phụ nữ này thật sự rất dễ làmngười khác tức giận, cô vội vã muốn phân rõ giới tuyến hắn sao?
- Nếu muốn ở cùng dưới mái nhà, chúng tavẫn nên giữ lại danh nghĩa vợ chồng thì tốt hơn.
Cô càng muốn ly hôn, hắn liền nguyệnkhông muốn để cô được như ý.
- Biệt thự có bác Hạ cùng dì Hồng, còncó một dì mỗi ngày vào trong đó quét dọn, chúng ta nếu như không phải vợ chồngmà lại ở cùng dưới mái nhà cũng chẳng phải không rước lấy tiếng chê.
- Không nghĩ tới cô lại hiểu tình trạngbiệt thự rõ ràng đến như vậy. Có điều tôi không thích người không tôn trọng biệtthự của tôi cứ thoáng đến thoáng đi. Cho nên không thể làm gì khác hơn là mờitiếp tục làm vợ của tôi.
Lôi Tân Dương đối với cô nhếch miệngcười, bộ dáng thoạt nhìn giống như đứa trẻ đang làm chuyện nghịch ngợm xấuthói.
Tống Oánh Tâm dở khóc dở cười, lậptrường hai người bọn họ hình như hoàn toàn đúng, cô vội vã ly hôn, hắn lại tuyệtkhông vội vàng.
- Tôi sẽ đem quyết định của chúng ta nóicho Tường thúc. Cô có thể quay về đi thu thập hành lý, sáng ngày mai sau mườigiờ tôi sẽ đến đón cô, chúng ta ngày mai lại gặp.
Tâm tình của hắn vô cùng khoái trá, huýtsáo mà quay lại phòng làm việc của Tường thúc.
Kỳ thật, bọn họ ly hôn hoặc không ly hôncăn bản không có khác biệt, cô cũng không thèm để ý khi nào ly hôn. Thực sựkhiến cô nóng lòng bất an là bọn họ phải ở cùng dưới mái nhà, nhưng lại còn dướidanh nghĩa vợ chồng. Cô không có biện pháp đơn thuần để hắn trở thành “Bạn cùngphòng”, quan hệ giữa bọn họ trong lúc đó khó tránh khỏi sẽ lâm vào tình trạngràng buộc chặt hơn.
Thời gian ba năm cũng đã trôi qua, thờigian ba tháng đương nhiên cũng sẽ qua, cô làm gì mà phải sợ hãi như vậy? Đượcrồi, cô thừa nhận, người đàn ông này khiến trong lòng cô sinh ra hỗn loạn. Trựcgiác phụ nữ nói cho cô hẳn là nên né tránh hắn, nếu không tâm của cô sẽ bị ngườinày hoàn toàn chiếm cứ. . . Thực sự là buồn cười, như thế nào lại thành ra nhưvậy? Không phải là cô đã sớm tống hắn vào một thế giới khác, như thế nào còn cóthể ngốc nghếch động tâm đối với nam nhân này?
Đừng hoảng hốt, đừng loạn, chuyện gì cũng đều chưa phát sinh,đầu óc cô cũng không ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Đây căn bản là hù dọa chính mình,công việc của cô bề bộn vô kể, nói không chừng có muốn gặp mặt hắn cũng đều rấtkhó, cô thật sự không cần phải coi chuyện nghiêm trọng như vậy . . . Đúng vậy,chuyện gì cũng sẽ không thể phát sinh!
Trong vòng mười ngày chuyển nhà hai lần, có thể nghĩ cô mệtđến đâu, dưới tình huống này đương nhiên là một khi nằm xuống sẽ chìm vào giấcngủ. Nhưng ở trên giường cô lăn qua lật lại một giờ vẫn còn không thấy buồn ngủ,đây là bởi vì Lôi Tân Dương an bài cô ở phòng nghỉ của khách, lại đúng là nơitrước kia cuối tuần ông nội mang cô tới đây, ngủ lại.
Cô nhớ khi từ năm thứ ba lên năm thứ tư đại học, thân thể Lôigia gia đã bắt đầu xuất hiện một số hiện tượng. Nhưng Lôi gia gia kiên trì khôngmuốn làm kinh động bất luận kẻ nào, ông không muốn lợi dụng sức khỏe của mìnhmà “Uy hiếp” thân nhân quây chung quanh bên người. Ông nói không thích sự quantâm không phải xuất phát từ tự nguyện. Nhưng mà ông lại yêu cầu ông nội cô cuốituần ngày nghỉ mang cô tới nơi này làm bạn mình cho nên cuối cùng, ông nội cùngcô cuối tuần ngày nghỉ cơ hồ đều ở chỗ này.
Mặc dù Lôi gia gia có con, có cháu, nhưng cô cho tới bây giờchưa từng thấy con của ông. Còn như Lôi Tân Dương, ngoại trừ lần đầu tiên cônhìn thấy hắn thì chỉ có mấy lần nhìn thấy hắn từ xa. Nhưng mà cô xem ra sự quantâm của hắn đối với Lôi gia gia thì ngay cả tiêu chuẩn đứng vòng ngoài đều khôngđạt.
Cô biết Lôi gia gia là người rất bá đạo, rất độc đoán. Đối xửcùng nhị tỷ, con cháu với nhau cũng không tốt. Nhưng cho dù nói như thế nào thìbọn họ đối đãi lạnh nhạt như vậy với một lão nhân gia thật sự quá kém.
Nếu ngủ không yên, thì đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô thíchnhất nơi này đêm khuya yên tĩnh, bởi vì có thể nghe thấy âm thanh thiên nhiênvọng lại, đó là âm thanh rất đẹp. Gió hiu hiu thổi, côn trùng tấu nhạc, cành láxào xạc, mọi thứ như lắng động thật sâu . . . Cứ như vậy, Tống Oánh Tâm rất tựnhiên đi đến vườn hoa, trước mắt không khỏi hiện lên hình ảnh một hồi nướng thịtngày đó ở chỗ này.
“Tâm Tâm nha đầu, sau này cháu ở nơi này có được hay không?”Lôi gia gia tha thiết mong chờ nhìn cô.
“Được, nhưng chúng ta trước tiên là nói cho rõ, cháu khôngmuốn tới nơi này làm việc. Cháu không biết nấu cơm và lau dọn đâu.” Cô hầu nhưchưa cùng Lôi gia Gia nói qua đến hai chữ không tốt, cô biết Lôi gia gia chỉ cómột khát vọng lại được quan tâm “Tiểu hài tử”, ông cũng không phải thật sự có ýtứ kia.
Nghe vậy, Lôi gia gia ha ha phá lên cười.”Tâm Tâm nha đầuchính là cục cưng của ta, ta như thế nào có thể để cháu tới nơi này làm việc cựcnhọc? Cháu tới làm cháu gái của ta thì tốt lắm.”
“Thế này chỉ sợ có điểm phiền toái nhỏ, nếu như cháu tới nơinày làm cháu gái Lôi gia gia thì ông nội của cháu nhất định sẽ mỗi ngày lấy lệrửa mặt.”
“Đúng đó, ta không thể cùng bạn tốt đoạt cháu gái được. Vậycháu đảm đương việc làm cháu dâu của ta thì tốt lắm.”
“Lôi gia gia thực sự thích nói giỡn.”
Muốn nói lại thôi, Lôi gia gia xoa xoa đầu của cô, tâm tư lậptức chuyển dời đến bề mặt của tảng thịt bò đang nướng trên than. Ông bảo côkhông nên nướng quá chín, ông thích tảng thịt bò tái có điểm chút tơ máu .
Đó là cảnh đã rất xưa, nhưng lại hiện rõ ở trong trí nhớ củacô.
Lúc này, cô lần đầu tiên nhìn thấy cây cổ thụ của Lôi TânDương. Lúc ấy cô đang ở một phía khác, cô tìm nó đã lâu nên vốn chuẩn bị từ bỏ.Sau đó lại được nghe tiếng gió gợi lên âm thanh xào xạc nên rốt cục phát hiện ranó .
Ngoài chuyện này ra thì nơi này còn phát sinh một chuyện kháccàng quan trọng, đó là cô cùng Lôi gia gia chơi trò chơi đoạt bảo.
Lôi gia Gia có một dàn nhạc thủy tinh Mickey Mouse vô cùngxinh đẹp , đó là vật kỉ niệm Lôi gia gia mua từ Praha (Thủ đô của nước Séc) về .Lần đầu tiên nhìn thấy cô liền đã yêu thích. Nhưng mà cô chỉ dám chảy nước miếngthèm thuồng chứ không có can đảm thỉnh cầu Lôi gia gia cho cô. Nhưng bộ dángchảy nước dãi của cô đã sớm rơi vào trong mắt Lôi gia gia , bởi vậy Lôi gia giađề nghị cùng cô chơi trò chơi đoạt bảo. Ông bảo cô đem dàn nhạc này thử giấu đi,bất cứ một góc nhỏ nào trong biệt thự cũng có thể. Nếu như trong vòng một thángmà ông không tìm ra thì phần kho báu này liền thuộc về cô.
Tại sao cô lại lựa chọn cái cây này làm chỗ cất giấu? Cô cũngkhông biết, nhưng khi cô lựa chọn địa điểm giấu kho báu thì nơi này cũng rất tựnhiên nhảy vào trong óc. Có lẽ là nơi này đã làm cho cô có được kỉ niệm mãikhông quên, thiếu nữ ôm ấp tình cảm rung động và mất đi chính đã phát sinh ở chỗnày .
Vài ngày sau, gia gia khẩn cấp phải vào viện thì chuyện này bịbỏ ra khỏi đầu. Sau đó gia gia ốm bệnh không dậy nổi, liên tiếp trở tay khôngkịp cùng bận rộn nên cô cũng không còn cơ hội bước vào nơi này, đương nhiên cũngkhông còn cơ hội quan tâm phần kho báu này.
Trải qua hơn ba năm, kho báu kia vẫn còn ở nơi này sao?
Tống Oánh Tâm ngay tại chỗ tìm một tảng đá làm công cụ khaiquật, bởi vì ngại làm phiền nên lúc ấy cô không có chôn thật sự sâu.
- Cô vội vàng cái gì vậy? Muốn tôi hỗ trợ sao?
Trong lòng cả kinh, cô đột nhiên nhảy dựng lên quay người trơmắt nhìn Lôi Tân Dương ngồi ở trên sân phơi hình bán nguyệt. Hắn lười nhác ngồiở trên ghế mây, trong tay cầm một chén rượu đỏ, hai chân duỗi thẳng gác lên bànnhỏ hình tròn. Bộ dáng kia thật sự là gợi cảm cực kỳ, nhưng tên gia hỏa đến ngồiở nơi này từ lúc nào?
- Anh không biết rằng nửa đêm dọa người nếu không cẩn thận sẽlàm trái tim người ta tê liệt sao?
Mắt nháy nháy, Lôi Tân Dương trông vô tội, so với cô thì đếnđây sớm hơn. Chính cô ta không biết đang suy nghĩ chuyện gì nên không có chú ýtới, nếu không có lo lắng hù dọa cô thì hắn vẫn còn mừng rỡ làm “kẻ theo dõi” màkhông phải lên tiếng cảnh báo.
Không để ý tới hắn, Tống Oánh Tâm lại ngồi xổm xuống dùng hònđá đào bới. Một lát sau có người gia nhập hàng ngũ của cô, Lôi Tân Dương khôngbiết từ nơi nào lấy ra cái xẻng nhỏ.
- Nơi này có kho báu gì vậy? Đào được thì chia cho tôi một nửachứ?
Loại chuyện như thế này sao lại phát sinh với hắn? Nửa đêm côkhông ngủ được, ngồi xổm ở chỗ này đào đồ. . . Hắn hôm nay đại khái uống lộnthuốc. Bằng không, bình thường nằm ở trên giường không được một phút đồng hồliền đã ngủ thiếp, như thế nào lại đột nhiên mất ngủ đây?
Cô liếc mắt nhìn ngang, người đàn ông này thật sự là kỳ quái.Hắn không phải nói cô chuyên môn từ nhỏ đè nén hắn sao? Làm sao không cách xa cômột chút? “Tôi không có bảo anh hỗ trợ, kho báu của tôi tại sao phải chia choanh một nửa?”
- Nói như vậy, nơi này thật sự có khó báu.
Hắn hưng phấn như thấy kho báu ngay trước mắt, xẻng trên taycàng thêm cố gắng ấn mạnh.
- Đây là nhà tôi, tôi không biết nơi này có kho báu, cô làmsao mà biết?
- Anh không có hứng thú biết.
- Cô còn chưa nói ra thì làm sao biết tôi không có hứngthú?
- Anh đối với chuyện của Lôi gia gia từ trước đến giờ không cóhứng thú gì cả.
Kho báu này có liên quan đến ông nội? Điều này có phải chứngtỏ cô cũng rất quen thuộc? Đây là đương nhiên, tuy nói gia gia là bởi vì nợ tiềnông nội của cô, bởi vậy đem một nửa quyền tài sản ở đây để lại cho cô. Nhưng tòabiệt thự này là nhà mà ông mình đặc biệt làm cho bà của mình. Ông không có khảnăng tùy tùy tiện liền đem nơi này giao cho người ngoài, cô cùng ông mình nóivậy rất thân cận.
- Tôi hiện tại có hứng thú.
Tống Oánh Tâm muốn hắn trước cứ đào kho báu đã rồi hãy nói.Sau vài phút, bọn họ liền thấy cái hộp gỗ chứa châu báu, cô ngồi xổm ngay tạichỗ mở hộp châu báu ra. Từng món thủy tinh bên trong đều dùng ni lông có bọt khíbảo vệ. Cô lấy trong đó ra một cái rồi đưa cho Lôi Tân Dương, hắn dựa vào côngồi xuống, dè dặt mở ni lông bọt khí ra. Sau đó, cô nhẹ nhàng nói đến chuyệntìm kho báu của mình cùng Lôi gia gia ngày trước.
- Đây là vật kỷ niệm ông nội của tôi thích nhất, không nghĩtới ông lại nguyện ý đưa.
Giờ khắc này hắn đột nhiên có một loại cảm giác, cô đã sớm từtrước xâm nhập thế giới của hắn .
Không sai, cô vẫn luôn biết đây là vật kỷ niệm Lôi gia giathích nhất . Đây là nguyên nhân cô không có mở miệng xin Lôi gia gia, mà chínhlà sau này Lôi gia gia chủ động đề nghị trò chơi tìm kho báu. Có lẽ ông đã hạquyết tâm từ bỏ những thứ yêu thích, Lôi gia Gia thật sự rất thương yêu cô.Nhưng, tại sao ông muốn đem cô đi vào thế giới của Lôi Tân Dương?
Cô có thể vĩnh viễn đều đoán không ra suy nghĩ của Lôi giagia. Nhưng có thể khẳng định chính là, Lôi gia gia nguyện ý đem phần báu vật nàygiao cho cô, đó là bởi vì ông biết cô sẽ quý trọng chúng.