Đúng vậy, hương vị ngồi ngoài quán bar mặc sức uống rượu, ngàynày hắn chờ đã lâu rồi? Thời gian ba năm, mỗi ngày cuộc sống đều lặp đi lặp lạiphải sống như diễn viên, sợ nôn nóng mà hỏng việc, không cẩn thận bỏ qua ước hẹnba năm.
Tóm lại, hết đêm nay, sáng mai chỉ cần một chữ ký “Lôi TânDương” ở Sở Sự Vụ là từ nay về sau, hắn thoát khỏi cái trói buộc quái lạ, nhưthể được sinh ra lần nữa… Tuy hắn chưa từng kết hôn, nhưng phần phối ngẫu trêncăn cước lại có tên nữ nhân, hắn như bị xích chân, tâm trạng không thể vui vẻđược.
- Lôi à, chúc mừng cậu. Kể từ mai lại được khôi phục giá trịthật trên con người cậu rồi.
Diêm Nhược Thiên giơ cao chén rượu, một hơi uống sạch. Tuy hắncho rằng “đã kết hôn” và “chưa kết hôn” chả có gì khác biệt, cứ như hắn, trêndanh nghĩa là người đàn ông đã có vợ nhưng cuộc sống vẫn như chưa kết hôn gì cảlàm cho bạn bè rất thắc mắc, tác phong của Lôi Tân Dương vẫn cứ phóng khoáng gọngàng.
- Lôi phu nhân thật sự sẽ ký tên ly hôn đúng thỏa thuậnsao?
Lục Hạo Doãn bình thản nâng chén, nhấp môi hệt như cá tính cẩnthận không nóng nảy của hắn.
“Lôi phu nhân?” Lôi Tân Dương khẽ nhíu mày. Tuy hắn biết LụcHạo Doãn không bao giờ thô lỗ gọi “Người đàn bà kia”, nhưng cũng đâu cần phải đềcao tới mức gọi “Lôi phu nhân” chứ. Hắn cùng người đàn bà kia cũng không phải vợchồng chính thức, cũng chỉ là qua loa đến sở Sự Vụ làm thủ tục đăng ký ký kết,gọi “Lôi phu nhân” là quá coi trọng cô ta rồi.
- Cô ta không xuất hiện, tôi sẽ lôi cô ta tới.
Hắn không thể chấp nhận chuyện nàng trễ hẹn, lúc trước cả nànglẫn hắn lập đều kiên quyết. Dĩ nhiên, thời gian làm thay đổi con người, giờkhông còn như xưa, sau ba năm chúng sống cùng nhau, bây giờ nàng đổi ý mê luyếnhắn, họa chăng chỉ có là ác mộng.
Nếu như hai người không có ý định kết bái phu thê vậy còn kếthôn làm gì?
Việc này chính là ngay ngày luật sư của Lôi gia Tường ThúcTuyên đọc bản di chúc của ông nội thì cuộc sống của hắn thay đổi đột ngột.
Khi còn sống, ông nội gặp khó khăn trong việc xoay vòng vốn,vì sĩ diện ông không muốn con cháu giúp đỡ mà đi vay bạn thân một khoản tiền.Người này lại đơn thuần nghĩ là giúp ông nội, không cần lợi nhuận cũng chẳng làmgiấy nợ. Nhưng ông nội lại không muốn chiếm tiện nghi người ta, cố tình đem mộtnửa quyền lợi biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi gia giao cho đối phương. Khôngnghĩ tới, bọn họ cũng không làm khế ước văn tự, đơn giản chỉ là dựa vào niềm tinbằng hữu lẫn nhau. Không ngờ, khi ông nội chuẩn bị trả phần còn lại thì đốiphương chết, trao quyền thừa kế lại cho cháu gái.
Đơn giản chỉ cần ghi lại tên người nhận trên chi phiếu là ổn,nhưng lại xảy ra một tình huống khác, ông nội ngã bệnh, cuối cùng cũng khôngchống lại được tiếng gọi của tử thần, cũng không kịp xử lý hết nợ nần khi cònsống nên để lại di chúc như thế – Biệt thự Dương Minh Sơn của Lôi Gia sẽ do LôiTân Dương cùng Tống Oánh Tâm cùng thừa kế.
Có vay có trả, đây là chuyện rất bình thường, hắn có thể dùngnguồn tài chính trong tay linh hoạt cũng có thể mua lại hai tòa biệt thự DươngMinh Sơn. Thế mà chẳng hiểu sao lại trở thành như thế này?
Không thể giải thích, di chúc của ông nội đúng là quy định nhưvậy, hắn càng không thể tới địa phủ để hỏi cho rõ ràng thì biết làm thế nào?Nhưng vấn đề ở đây, ông nội lại thêm vào một điều kiện, bọn họ phải kết hôn vớinhau để kế thừa tòa biệt thự này, hơn nữa, hôn nhân phải duy trì ít nhất banăm.
Sự tình diễn biến như thế, hắn dám cam đoan đây là một âm mưu,vì trong số di sản ông nội để lại, duy nhất hắn không thể bỏ chính là biệt thựDương Minh Sơn. Không phải suy tính tới tiền tài mà chỗ này hắn có một ký ức vềtuổi thơ đẹp nhất, điều này ông nội hắn hiểu hơn ai hết. Huống hồ, Lục gia cùngDiêm gia là hàng xóm thân tình, hắn sao có thể cho người khác chiếm đoạt?
Dựa vào tình cảm, hắn không thể không thừa kế di sản, còn TốngOánh Tâm thì sao? Phàm là người thường, ai thấy tiền mà không động lòng, nàngsao có thể không cần chứ? Bởi vậy, bọn họ kết hôn, chẳng qua nàng cũng biếtđiều, chủ động hẹn ước ba năm trước sự chứng kiến của luật sư Sự Vụ, đây chínhlà lý do hắn cho rằng nàng sẽ không dây dưa với hắn.
Đương nhiên, thời gian ba năm cũng không phải là ngắn, nếunàng thật sự tính toán, cũng có thể đổi ý, sẽ không tha một con mồi ngon béo bởnhư hắn… Hắn tuyệt đối cũng có chút ngạo mạn tự sướng, dù sao Lôi gia cũng làông lớn thứ nhất thứ nhì Đài Loan về bất động sản, hắn lại là kẻ biết tranh đua,là nhà thiết kế nội thất đứng đầu, tuy rằng học xây dựng, nhưng hắn vẫn rất mặnnồng với thiết kế. Hắn là kẻ từ ngoài vào trong tràn đầy nghệ thuật, nếu cóngười phụ nữ nào không yêu hắn, chắc hẳn phải là quái thai.
Nhưng hắn vẫn tin tưởng nàng sẽ ký vào bản ly hôn. Vì ba nămnay, bọn họ cũng không nảy sinh bất cứ chuyện gì, quan trọng hơn là trực giác,nàng lúc nào cũng cảm thấy mình là “Người bị hại”.
- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấycó trốn tới rừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở SựVụ để tiến hành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏnhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu vớingười ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối khôngphải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng,nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ranàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng vớidạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đãchọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu,nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đángtiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùytiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô íchrồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thờigian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết địnhsai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bàimọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng côta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâudài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắnchính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đápán, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cầnthiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không đểmột người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
- Lôi gia gia là người mưu tính sâu xa, chẳng lẽ lần này lạitính sai sao?
Lục Hạo Doãn vu vơ hỏi.
Điểm này hắn cũng đã nghĩ tới, người chết đấu cùng người sống,làm sao có thể đưa ra một kế hoạch không vẹn toàn? Chẳng lẽ tới thời điểm gầnđất xa trời, đầu óc không minh mẫn chăng? Hay là gia gia chỉ muốn cho bọn họthành kẻ ngốc, nhận ra rằng bọn họ chỉ có thể ngoan ngoan mà nhảy vào cái kếtcục mà người đã bố trí?
Từ nhỏ đến lớn, hắn dường như không có làm trái lời ông nội,giấc mộng của hắn rất cao, gia gia thật sự dạy hắn bỏ qua thú vui vẽ tranh. Tuyrằng sau khi học từ Mỹ về, hắn không còn tôn trọng mọi quyết định của gia gianhư trước, bắt đầu phản kháng lại mưu tính chi phối đối với hắn, vì vậy giữa haingười nảy sinh không ít mâu thuẫn. Nhưng đối với tâm nguyện của một người đãchết, hắn cũng không thể quá tính toán… Chẳng lẽ gia gia nghĩ như vậy sao?
- Không thể nói Lôi gia gia tính sai, mà là Lôi gia gia lựachọn nữ diễn viên lại là quái thai gì đó. Lôi thiếu gia chúng ta có thể nói làvạn người mê, cô ấy rất có cá tính nên không chịu phối hợp đúng kịch bản diễnxuất của Lôi gia gia. Đây tuyệt đối không phải do Lôi gia gia tính nữa.
Lục Hạo Doãn gật đầu đồng ý với Diêm Nhược Thiên
- Tôi đối với chuyện Lôi nóng lòng thoát khỏi vợ thật rất làhiếu kỳ.
Nghe vậy, Lôi Tân Dương rơi vào thâm trầm, tuy rằng hắn cùngcô không có phiền toái gì cả, chính là, cô hoàn toàn không có để mắt tới hắn,đây chính là điểm là lòng tự trọng của hắn bị tổn thương vô cùng.
Chờ một chút, hắn có thể cảm thấy bị tổn thương sao? Hắn đốivới Tống Oánh Tâm không hề có cảm xúc, bằng không, cô làm sao có thể chạy thoátđược lòng bàn tay hắn? Hắn – Lôi Tân Dương không bao giờ bị đánh bại, tính từtrước đến nay luôn toàn thắng, trên đời này không có nữ nhân nào hắn không chiếmđược, chỉ là hắn không cần muốn nữ nhân… Được rồi, hắn không cần cô, nhưng côkhông được phép không cần hắn, việc này nhất định phải làm rõ ràng, hắn huyhoàng như thế làm sao có thể bị hủy trên tay cô?
Hắn bị chơi xỏ!
Lần đầu tiên Lôi Tân Dương cảm thấy mình giống một kẻ đần độn,ba năm trước miệng hứa hẹn, thậm chí còn sớm cùng Tường thúc tiến vào Sở Sự Vụ,kết quả nửa ngày trôi qua, ngay cả điện thoại cũng không có gọi, nói cách khác,người đàn bà kia đang trêu chọc hắn.
Không muốn ly hôn, vậy cũng không cần làm rùa đen rút đầu, nữnhân này thật đáng hận, hắn không nên tin tưởng nàng chắc chắn sẽ tới như thế, ýniệm vừa xuất hiện trong đầu, hắn mới phát hiện ra rằng những gì hắn biết về côlà bằng không, cô nghỉ ngơi ở đâu? Cô đang làm cái gì? Thật sự là không thể tinđược, hắn lại đi tin tưởng dại khờ “người lạ” một cái ước hẹn ba năm!
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy nhục nhã như vậy, hắnmuốn nhanh chóng giải quyết, bởi vậy hắn cho thám tử truy tìm tung tích của cô,hắn thực mệt mỏi, muốn đích thân áp giải người đàn bà kia quay về Đài Bắc ký tênly hôn.
Lôi Dương giơ tờ giấy ghi địa chỉ ra, tiếp tục đối chiếu địachỉ trên tờ giấy với số nhá, 39… hừm. 33 rồi, chỉ cách có mấy bước. Đột nhiêntầm mắt nhìn thấy một cảnh đẹp hiếm có, huýt sáo nhịn không nổi, trước mắt làmột cặp chân dài mặc chiếc quần jeans bó sát, thật là siêu cấp quyến rũ!
Nhanh chóng gia tăng bước chân tới bên cảnh đẹp kia, con mắtthâm thúy tiếp tục được mở rộng tầm mắt, nếu những lọn tóc đang xõa ra kia đượccột lại, không biết diện mạo cô gái kia như thế nào? Liệu gương mặt cô cũng hấpdẫn như thân hình nóng bỏng mê người kia chứ?
Cách khoảng năm bước chân, hắn nghe thấy tiếng cô nói, nhẹnhàng ôn nhu như gió xuân, hắn thích, tuy rằng giọng nói này không hòa hợp vớithân hình của cô, nhưng phù hợp với nghề nghiệp của cô – cô giáo,
Thấy cô đang dẫn một đám học sinh, sợ cô sẽ biến mất, hắn nhấtđịnh phải nhanh chân, bước tới chào một câu “Tiểu thư”, nhưng là, còn chưa kịpnói, đối phương tựa hồ cảm giác được ánh nhìn mãnh liệt của hắn, xoay người lại,rốt cuộc hắn đã gặp cô.
Hé ra một dung nhan thanh lệ kiều diễm, mày rậm cong, mắt to,mũi cao thẳng, đôi môi mọng gợi cảm, cô ấy không phải là mẫu người khiến chongười vừa gặp rung động ngay lập tức, mà là vẻ hờ hững của ấy khiến cho ngườikhác khẽ do dự… Bỗng dưng, một luồng khí lạnh chạy qua lòng bàn chân hắn, hắntại sao cảm thấy có một cảm giác từng quen biết?
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coihắn như không tồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là côsao?
- Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tớirừng rậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiếnhành ly hôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏnhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu vớingười ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối khôngphải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng,nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ranàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng vớidạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đãchọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu,nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đángtiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùytiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô íchrồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thờigian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết địnhsai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bàimọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng côta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâudài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắnchính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đápán, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cầnthiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không đểmột người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
- Xin hỏi tiên sinh có chuyện gì?
Lại một lần nữa đối mặt với hắn, cô ngay lập tức theo nghềnghiệp tươi cười.
- Tống Oánh Tâm?
Lôi Tân Dương dò xét, chỉ mong đây không phải là thật, ngườivợ hắn nóng lòng muốn bỏ sao có thể là người khiến người khác mê mẩn nhưthế?
- Là tôi, xin hỏi tôi biết anh sao?
Đoàng, đả kích quá lớn, liên tục dội lên tim hắn, nếu tim hắnkhông phải là mạnh mẽ, khẳng định sớm đã sùi bọt mép ngã trên mặt đất, cô tađang trêu chọc hắn, đang cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột?
- Cô không biết tôi là ai?
- Tôi nên biết anh là ai sao?
Thái độ của cô đối với hắn khó hiểu, giống như đối với hắnkhông có chút trí nhớ.
- Cô không thể nào ngay chồng của mình cũng quên chứ!
Cô ta thực sự không nhớ hắn sao? Nói thật ra, cảm giác này làmhắn vô cùng khó chịu, nữ nhân này hoàn toàn không để mắt tới hắn.
Thoáng nhíu mày, Tống Oánh Tâm nhếch môi:
Tôi nhớ rồi, nguyên lai là ông chồng cặn bã, lúc trước vì thừakế tài sản mà không thể không gả cho anh, chính tôi cũng không muốn anh, anh đếntìm tôi làm gì?
Ông chồng cặn bã? Hắn không hình dung ra nổi gương mặt mìnhlúc này? Tình huống gì đây? Không nghĩ tới, trong lòng cô hắn lại có địa vị bithảm như thế, lúc này hắn nên phản ứng như thế nào? Đấm ngực dậm chân có phải làphản ứng bình thường không? Thật không chịu nổi, chưa từng có nữ nhân nào có thểkhông lưu tình đem hắn chà đạp dưới lòng bàn chân như thế!
- Cô đúng là đồ dễ quên, lúc trước chính cô chủ động đồng ývới tôi hẹn ước 3 năm.
Hắn có thể thề với trời, nữ nhân này ngay từ đầu đã biết thânphận hắn, chỉ là cố ý đùa giỡn hắn… Từ khi lọt lòng tới nay, hắn lần đầu tiên cóý chí chiến đấu cao như thế này, thật muốn thuần phục cô ta.
- Tống tiểu thư, cô thật sự đã kết hôn sao?
Từ lúc Lôi Tân Dương nói ra quan hệ của bọn họ, cô không nên kỳ vọng tai mìnhcó thể thanh tĩnh được nữa, hàng xóm mỗi người đều hỏi một câu như vậy, cô thậtsự phải vô cùng cẩn thận. Đúng là cô không giống với phụ nữ đã kết hôn, hơn nữađột nhiên đâu ra một ông chồng, khó trách mọi người khó tin, nhưng là không cầntừng người tới xác nhận vậy a.
Cô cũng không có ý che dấu thân phận “đã kết hôn”, dù sao trên giấy tờ của côđều có ghi 3 chữ “Lôi Tân Dương”, khi phát lương cho cô, hiệu trưởng chắc chắnbiết cô là người đã có chồng, chính là chồng chưa xuất hiện, ngưỡng mộ cô tìnhcảm bị gián đoạn, cô cũng không có đem mình khép kín, các đồng nghiệp mời đichơi vẫn tham gia, lâu dần, tự nhiên trong mắt mọi người cô được gọi là “phụ nữđộc thân.”
Nghiêm khắc nói tiếp, cô vốn là phụ nữ độc thân, đương nhiên không hi vọngngười khác biến mình thành người có chồng, chính là có tình huống ngoại lệ.
- Oánh Tâm, người đầy ngưỡng mộ của cô lại tới nữa kìa.
Đồng nghiệp hâm mộ cô lại bắt đầu lên tiếng.
Đây chính là cái mà cô gọi là ngoại lệ, tuy rằng bản thân tự nhận là “phụ nữđộc thân”, nhưng trên pháp luật có một sự việc, cô lại không có cách nào cùngngười ta nói rõ tình trạng của mình, cho nên trước khi hôn nhân này được giảiquyết, cô không hi vọng liên lụy bất cứ thứ tình cảm nào.
- Lâm tiên sinh, sau này mong ngài đừng tặng hoa cho tôi nữa.
Cô không đưa tay đón nhận bó hoa, vị Lâm tiên sinh này là chú của một họcsinh, có một lần thay ba mẹ tới đón học sinh về, từ đó tới giờ đối với cô rất áimộ.
Lạnh lùng liếc hắn rồi đánh giá, lòng cô bỗng trầm xuống, coi hắn như khôngtồn tại, cô xoay người định bước đi.
- Chờ một chút!
Đáp án ở ngay trước mắt, hắn thật sự không thể tin được, là côsao?
Tôi nghĩ rằng, dù sao cũng đã đợi tới hôm nay, cho dù cô ấy có trốn tới rừngrậm Châu Phi, cậu cũng sẽ tìm ra cô ấy, dẫn tới luật sư sở Sự Vụ để tiến hành lyhôn.
Diêm Nhược Thiên vẫn thường giễu cợt hắn cho dù là chuyện nhỏnhặt nhất.
- Bề ngoài cô ấy xấu lắm sao? Sao cậu có thành kiến sâu vớingười ta thế?
Hắn phải nghiêm túc lên tiếng, Tống Oánh Tâm tuyệt đối khôngphải là cái gì quái dị, cho dù hắn không có tâm tư soi mói diện mạo của nàng,nhưng mà cặp mắt lạnh nhạt, thâm trầm đã làm hắn ấn tượng rất nhiều, nhận ranàng là người phụ nữ rất khó tiếp xúc, mà hắn lại không thích giao tiếp cùng vớidạng phụ nữ như thế.
- Tôi thật sự mong có cơ hội gặp cô ấy, Lôi gia gia chắc đãchọn giúp cậu một một cực phẩm rồi.
Lôi gia gia không tiếc lợi dụng di chúc để kiềm chế đứa cháu,nên Lục Hạo Doãn tin rằng trong đó lão nhân gia chắc có khổ tâm gì đây, đángtiếc trên có chính sách, dưới lại có đối sách, Lôi cũng không phải là kẻ tùytiện hay như cái túi áo vô tích sự, Lôi gia gia rốt cuộc cũng đã làm việc vô íchrồi.
- Loại phụ nữ này không quan trọng gì, cậu không cần tốn thờigian.
Lôi Tân Dương khoát tay cười khó chịu. Nàng như một quyết địnhsai lầm, một kẻ thông minh tuyệt đỉnh như hắn không ngờ lại bị ông nội an bàimọi chuyện, làm cho hắn thật sự cảm thấy khó chịu. Lúc này hắn chỉ muốn cùng côta phân rõ giới tuyến, sao có thể để người khác nhảy vào góp vui chứ?
Hơi nhíu mày, Diêm Nhược Thiên hoàn toàn không nể nang:
- Có người phụ nữ nào mà cậu coi trọng chứ?
Hắn chưa bao giờ thấy có người phụ nữ nào có cặp với Lôi lâudài quá ba tháng. Chẳng qua, đừng như thế mà cho rằng hắn là kẻ hoa tâm, hắnchính là không nghĩ tới sẽ kết thúc cùng một người phụ nữ nào.
Kỳ thật hắn không cần trả lời, đám bạn thân cũng đã biết đápán, đối với hắn, phụ nữ như vật phẩm điều hòa nhưng không thể là vật phẩm cầnthiết, trừ khi đầu óc thần kinh có vấn đề, nếu không hắn sẽ tuyệt đối không đểmột người phụ nữ nào làm vướng bận hắn.
Nếu như là người ái mộ bình thường, cô sẽ trực tiếp nhưng không quá làm mấtlòng mà nói cho đối phương biết trước mắt mình không có kế hoạch yêu thương gì,nhưng mà người này thì rất cố chấp, cho nên phải áp dụng thái độ cường ngạnh vớihắn, bất quá lại khó một điểm là, hắn lại có quan hệ tới “miếng cơm” của cô, bởihắn là phụ huynh của học sinh, nhất định hiệu trưởng sẽ không bỏ qua cho cô.
- Hoa hồng hôm nay rất đẹp, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.
Lâm tiên sinh đem bó hoa nhét vào tay Tống Oánh Tâm, nếu hắn cẩn thận mộtchút sẽ phát hiện khi hắn vừa lui ra thì bó hoa như gần rơi xuống.
- Tôi đương nhiên là thích, nhưng những đóa hoa xinh đẹp này tốt nhất nên ởlại nơi trồng ra chúng, càng nhiều người được thưởng thức càng tốt.
Đây là mong đối phương đừng tặng hoa nữa, bất quá vị Lâm tiên sinh lại khônghiểu rõ dụng ý của cô.
- Tôi mua ở cửa hàng bán hoa, không phải hái ở công viên.
Trên trán cô xuất hiện gân xanh, cô cảm giác vô lực phi thường, thật là “đàngảy tai trâu” a!
Tuy rằng cô đã tung một quyền khiến hắn choáng váng nhưng chuyện tình nàykhiến cô suy nghĩ liên miên, hiện tại cô cần phải phát huy tối đa tính nhẫn nại,phải nghĩ cách tống cổ kẻ ngưỡng mộ này đi.
Kỳ thật, chuyện này cũng không khó khăn, bởi vì đối phương kia đã vội vàngquay về khách sạn, hắn đã tìm được một nhà hàng Tây, nhà hàng xa hoa này gần vớinhà ăn của trường, lúc nào cũng đông khách.
Cô bất đắc dĩ cất bước đi cùng vị Lâm tiên sinh, nhưng khi cô xoay ngườichuẩn bị tiến tới khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày thì thấy Lôi TânDương chạy từ góc nào tới, tuy rằng cô hoảng sợ nhưng đây không phải lần đầutiên chạm trán thế này.
- Anh chạy tới đây làm gì?
- Tôi tới coi xem cô có chạy trốn không.
Kỳ thật, ngay cả hắn cũng không rõ ràng tại sao lại chạy tới, khi hắn chứngkiến cô cười ngọt ngào với một người đàn ông khác, hắn hận không thể quay lạithời gian, nghĩ tới đây thì mới ý thức được không hiểu sao bất giác chạy tới nơinày, nhưng chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì hắn có công chuyện làm ởgần bên cạnh, đi qua nơi này là chuyện rất bình thường.
Thưởng hắn một cái liếc mắt, trong lòng Tống Oánh Tâm cảm thấy hắn vô cùngnhàm chán, không có việc gì làm.
Tầm mắt Lôi Tân Dương trào phúng dừng lại bó hoa trên tay cô, hoa hồng đỏ saochói mắt quá vậy? Người kia khẳng định thực quá tầm thường, tại sao lại tặng bóhoa tầm thường như thế?
- Tôi xem ra là nhìn lầm hay sao đây, không nghĩ có người ngưỡng mộ cô.
Người kia thái độ thực làm cho người khác tức giận, hắn không biết thưởngthức cô, thế không có nghĩa mắt người ta cũng giống như mắt hắn.
- Người ngưỡng mộ tôi nhiều vô số, anh cần tôi điểm danh cho nghe không?
- Cô có bao nhiêu người ngưỡng mộ, tôi không cần biết, cô nên nhớ kỹ, bây giờcô là gái đã có chồng, tôi không cho phép vợ mình cắm sừng lên đầu mình.
Hắn có thể tưởng tượng được cô có bao nhiêu nam nhân nghênh đón, xem thânhình cô, kể cả Liễu Hạ Huệ [1] cũng sẽ có phản ứng, huống chilà đám đàn ông kia, cô không thể mặc đồ kín đáo hơn nữa sao? Ngẫm lại một chútrồi nhìn tên đàn ông kia, ánh mắt mê đắm dán trên người cô ta, nước miếng đãvòng quanh rồi. Đáng giận! Hắn càng nghĩ càng khó chịu.
- Anh yên tâm, tôi sẽ không quên có một ông chồng “cặn bã”, thủ tục ly hônchưa xong, tôi tuyệt đối không cho anh có cơ hội bắt gian tại trận đâu.
Nói đùa gì vậy, bắt gian tại trận, nhìn hắn kích động lắm sao, bất kể thếnào, bọn hắn kết hôn chỉ là kế tạm thời, hắn căn bản không có yêu cầu cô phải“giữ mình trong sạch”, huống hồ, bên cạnh hắn cũng có bạn gái.
“Nếu có thể, xin anh không nên xuất hiện ở nơi này nữa, tôi cảm thấy bị quấynhiễu vô cùng, thực phiền toái.” Đã hơn một lần cô cùng hắn “tán gẫu” trong chốclát, con mắt sắc bén của các đồng nghiệp đương nhiên sẽ không bỏ qua gã đàn ônganh tuấn này, mỗi người đều hỏi hắn là ai vậy, cô luôn nói “người đi đường” mộtcách qua loa, lúc ấy mọi người đã bán tín bán nghi, mà hắn lại nhiều lần chạytới nơi này quấy rầy cô, lời nói dối “người đi đường” của cô sớm muộn sẽ bị lộtẩy.
- Lo lắng tôi sẽ phá hư cái giá của cô sao?
Lúc này hắn vẫn không nhịn được kích động, người đàn bà này thực sự buồn cườiquá, rõ ràng là gái có chồng, lại già vờ là chưa có, nói xem có được không?
- Nếu giá thị trường của tôi dễ bị anh phá hư, tôi cũng không quan tâm, dùsao người ngưỡng mộ tôi nhiều lắm, tôi đang lo không có cách nào tránh điđây.
Tống Oánh Tâm khiêu khích.
Trừng mắt nhìn cô, hắn tại sao lại hung hắn thế? Nháy mắt, hắn bị ý niệmtrong đầu làm cho hoảng loạn, trời ạ! Hắn có phải hay không bị cô chọc cho rốiloạn thần kinh rồi không?
Tỉnh táo lại, mặc kệ đối mặt với dạng phụ nữ nào, hắn cũng có thể điềm tĩnhứng đối, không có một mĩ nhân nào có thể ngăn cản được mị lực của Lôi TânDương,
- Cô đã thích thanh tĩnh, tôi có thể sẽ không tới nơi này đi dạo.
Lời vừa nói xong kia, cô căn bản không có để tâm, từ hôm gã đàn ông này tớitìm cô, một tuần sau không tới nhà cô nữa, cô biết hắn đang nghỉ ở một biệt thựhoành tráng gần công trình hắn làm việc.
Hắn nở nụ cười thực gợi cảm, nhưng khi nhìn trong mắt cô, lại cảm thấy đượcnét tươi cười của hắn không khác gì lông tóc đang dựng đứng, phút chốc nảy sinhdự cảm bất hảo, quả nhiên, hắn khẽ nghiêng hôn lên má cô một cái.
- Ngày mai gặp lại.
Lôi Tân Dương huýt sáo xoay người chạy mất, còn cô đứng im như bị điện chạyqua, chỉ nghe loáng thoáng tiếng hắn cười.
Lúc này đến phiên Tống Oánh Tâm trừng to mắt, toàn thân mềm nhũn không thểnhúc nhích, gã đàn ông đáng giận này, sự tồn tại của hắn quả nhiên là một đạihọa, hơn nữa là một đại đại đại họa!
Ba phút sau cô mới trấn an được tinh thần của mình, các đồng nghiệp lập tứcvây lại, mỗi người có một câu hỏi nhưng đều là quan tâm tới người đàn ông anhtuấn kia, mà cô vẫn kiên trì là “người đi đường”, họa chỉ có kẻ ngốc mới đi tinlời này, “người đi đường” lại có hành động kia sao.
Đúng vậy, cô không thể nói lại được, đành nói “người đi đường số 1”, rồi“người đi đường số 2”, lại “người đi đường số 3”, tóm lại một câu, hắn và côkhông hề quen biết, nhưng những người tò mò kia hiện tại nghiến răng nghiến lợidìm tò mò bản thân xuống, còn đừng tưởng bọn họ sẽ buông tha dễ dàng như thế,ngày nào cũng sẽ hỏi, cho tới khi cô chịu ngoan ngoãn nói thực thì thôi.
Hai tay tạo chữ thập, cô cảm tạ việc gần một tháng nữa mình sẽ rời khỏi đây,nửa tháng nữa cô sẽ nộp đơn thôi việc, đến lúc đó thì mọi sự cũng chấm dứt.
Nhẹ nhàng quay về đi làm, Lôi Tân Dương nhìn có vẻ tự nhiên quay về, chủ nhàrốt cục ưng ý bản thiết kế, nay bắt đầu khởi công, nhiệm vụ của hắn làm giám sátthi công, đương nhiên, cho dù người trợ lý cùng công nhân đẩy nhanh tiến độ, hắncũng có thể rời đi trước khi hoàn công, tuy nhiên nếu đến thì có thể xem xétđược kĩ càng hơn.
Rất xa, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm cùng một nhóm ước chừng hơn chục học sinhđi ra, bọn họ đi đâu?
Hắn nhìn thấy bọn họ đi vào công viên, cô cẩn thận dặn dò học trò phải chú ýcác công việc, hắn liền tìm một chỗ có thể quan sát ngồi xuống.
Sau đó, hắn tiến lại gần trong khoảng cách an toàn, không bị phát hiện mà vẫnnghe thấy được bên đó nói gì, ngoài ý muốn của mình, hắn nhìn thấy trong mắt cômột chút gì đó ôn nhu, xúc động.
Có hai học sinh không cẩn thận bị tách khỏi dãy, lập tức chỉ trích lỗi dongười này, người kia, sau đó đứng lên, đẩy qua người này một cái, người kia mộtcái, Tống Oánh Tâm nhìn thấy vội vàng đi tới, cô ngồi xuống, tay phải ôm một bé,tay trái một bé, nhẹ giọng khuyên bảo chúng bắt tay làm hòa, cả hai đứa trẻ đềucó vẻ khó chịu, không muốn cùng đối phương thỏa hiệp, cô lại nhẹ nhàng nói thầmvào tai mỗi đứa bé vài câu, rốt cuộc, hai đứa vươn tay cho đối phương.
Cô tán dương hai đứa nhỏ bằng ngón tay cái, cả hai vui vẻ trở lại, hai đứacòn nhỏ, cô không khỏi cười một tiếng, sau đó đứng lên, vừa lúc đó, cô phát hiệnLôi Tân Dương, ánh mắt đang nhu tình không khỏi trở nên hờ hững thâm trầm.
Thân mình vừa chuyển, cô làm như không có gì ngồi trở lại, một lát sau, hắnđang ngồi gần bên cô.
- Anh đúng là một âm hồn không tiêu tan.
Hắn thực sự lo lắng cô sẽ không ký tên ly hôn sao? Thế giới này chỉ có ngườiphụ nữ ngu ngốc mới có thể chấp nhận một người đàn ông vô tâm như thế, mà cô tựnhận mình là một người thông minh… Cô thật sự thông minh sao? Biết rõ đoạn hônnhân này cuối cùng sẽ có kết cục gì, vì cái gì mà cô chấp nhận di chúc của Lôigia gia? Bởi vì cô hứa với Lôi gia gia sao?
Lôi gia gia bị bệnh, ông tìm cô tới bên giường bệnh, khẩn cầu cô đáp ứng ôngmột việc, lưu lại gia sản của ông cho cô, lúc ấy cô nghe loáng thoáng không rõràng lắm, nhưng khi nhìn lên sinh mệnh đang như từng giọt nước chảy trong ốngtruyền kia của ông, cô làm sao có thể nói “không” đây? Huống hồ, cô chưa bao giờnhẫn tâm cự tuyệt ông.
Lúc Tường thúc đọc phần di chúc có liên quan đến cô, cô rốt cục hiểu được Lôigia gia vì sao khi ốm lại gọi cô đến, bởi ông biết, cô tuyệt đối sẽ không baogiờ cùng Lôi Tân Dương kế thừa biệt thự Dương Minh kia, dù cho ông nội có choLôi gia gia mượn một khoản tiền, nhưng đó là chuyện giữa họ, cô không có quyềnhỏi đến, ông nội đã cho cô cuộc sống này, thế là đủ.
Tuy rằng, cô luôn tự nói với mình, cô gả cho Lôi Tân Dương là vì tuân thủ lờihẹn, chính là, động cơ của cô đơn thuần như vậy sao? Chẳng lẽ cô không có chúttâm tư mong chờ gì sao? Không biết, cô không muốn truy cứu, bởi vì cô sợ đốidiện với đáp án,
- Vì cô hứa hẹn không tốt, nên tôi đành tìm tới canh chừng cho an toàn.
Là vì hắn lo sợ cô chạy mắt nên hai ba ngày nay đều tìm tới trước mặt cô.Đúng vậy, chính là thế, bằng không, còn có lý do gì đây? Hai người bọn họ tốtnhất là tìm cách giải quyết, không nên dùng dằng mãi, khiến cho tâm hắn rốiloạn…. Tim hắn rối loạn…
- Tôi khuyên anh không nên nghi ngờ căng thẳng thế, tôi còn chưa chạy trốn,anh đã suy nhược thần kinh rồi.
Tống Oánh Tâm liếc xéo hắn một cái, cô hảo tâm cho hắn một cái cam đoan:
- Anh yên tâm, tôi sẽ không chơi trò mèo vờn chuột đâu, khi công việc ở đâykết thúc, tôi sẽ gọi điện thoại liên lạc với anh. Con người tôi tính toán chi lilắm, anh đã nguyện ý cho tôi ngồi nhờ xe miễn phí, tôi còn phải bắt xe ngoài tốntiền làm gì?
- Cô thôi việc sao?
- Anh nhất định mong tôi cách xa anh đúng không, nhưng là, tôi không thể ởluôn chỗ này không trở về nhà.
Tuy rằng cô thích nơi này, nhưng không phải là không nhớ nhà, cứ cho là ngàykhông muốn, tối không muốn, nhưng trong mộng cũng tư niệm tới. Cô tưởng nhớ tớicăn phòng màu hồng của mình, ông nội nói cô độc lập quen rồi, cá tính trở nên cóchút cường ngạnh, bởi vậy cho cô một căn phòng tràn ngập nữ tính, kỳ vọng cô cóchút mềm mại, thế giới của cô nhiều màu sắc một chút.
Khẽ nhăn mày, người phụ nữ này đem hắn trở thành người ngang tàng sao?
- Tôi căn bản không hạn chế sự tự do của cô, cô cần ở Đài Bắc, hay ở lại nơinày, là chuyện của cô.
Căn bản trong lòng hắn, hắn tuyệt đối không thích cô ở lại nơi này, nơi cónhiều nam nhân đang ngấp nghé tới cô.
- Đương nhiên, nhưng anh cũng không cần lo lắng chuyện tôi với anh ở chungmột thành phố, Đài Bắc nói lớn không lớn, nhưng thế giới của chúng ta hoàn toànkhác nhau, tôi nghĩ cơ hội gặp mặt là cực kỳ bé nhỏ.
Kết quả như vậy phù hợp với điều hắn chờ mong, nhưng là vì cái gì mà lờitrong miệng cô nói ra, hắn lại cảm thấy có gì đó không ổn… Đây là đương nhiên,cô coi hắn như ôn thần, vội vã vạch rõ phân tuyến với hắn, điều này thực sự làmtổn thương lòng tự ái của hắn.
Có tiếng học sinh khóc vang lên, cô nhanh chóng chạy tới, nguyên là có mộthọc sinh bị ngã, hơi bị xước da, cô lấy khăn ra lau cho bé, nhẹ nhàng thổi thổicái đau đi, học trò cũng hơi nín khóc mỉm cười, cô hiền dịu xoa đầu bé, chútquay về trường sẽ bôi thuốc cho bé.
Lần thứ hai trở lại thềm đá ngồi xuống, cô tức giận ngắm Lôi Tân Dương, liếcmắt một cái,
- Anh định ngồi đây mãi đấy à?
- Tại sao cô lại làm công việc này?
Hiển nhiên không có ý rời đi, hắn chính là không đè nén được lòng hiếu kỳ củabản thân với cô, cô thế nào lại làm một cô giáo.
- Công việc này không tốt sao? Học trò còn nhỏ, tính cách còn thánh thiện,bọn nhỏ là những bông hoa đẹp nhất trên đời.
Nói thực ra, cô đối với công việc bản thân chọn cũng có ý nghĩ kỳ quái, ngaytừ đầu, cô chỉ muốn có một công việc có chút náo nhiệt, không ngờ bạn lại giớithiệu vào công việc này, mỗi ngày xung quanh có nhiều chuyện, có lúc thực phiền,nhưng dần dần tâm tình cũng nhẹ nhàng.
- Bọn chúng thực khờ dại, thật ngây thơ nhưng cũng phiền chết đi.
Nếu mỗi ngày hắn bị một lũ nhóc vây quanh thế này, nhất định sẽ khóc trướcbọn nhỏ cho xem.
- Như vậy cũng tốt lắm a, nếu bọn nhỏ không tranh cãi ầm ĩ, còn sợ không biếtchúng gặp phải vấn đề gì không.
Từ sau khi ông nội qua đời, cô tràn ngập cảm giác sợ hãi với sự yên lặng. Vềđến nhà, cô nhất định phải mở tivi, lúc ngủ, cô nhất định phải bật nhạc, nếu bênngười không có âm thanh, cô cảm thấy chính mình “cô độc”, “cô độc” sẽ khiến côchìm mãi trong cảm giác bi thương mất ông nội.
Trong lòng nhói đau một chút, hắn thấy sâu thẳm trong đôi mắt cô sự côđộc.
Có lẽ ý thức được mình lộ ra hơi nhiều suy nghĩ, nháy mắt cô hồi phục lại tưthế hờ hững trầm tĩnh.
- Bất kể là công việc gì, quan trọng nhất là có thể từ đó tiến tới được khátvọng cho bản thân.
- Cô muốn gì từ công việc này?
Thoáng một chút, Tống Oánh Tâm lạnh lùng cười nhìn hắn, ngữ khí mang theokhiêu khích.
- Việc này với anh không liên quan, còn nữa, mong rằng đừng quấy rầy côngviệc của tôi, bằng không, tôi sẽ hoài nghi anh đối với tôi có hứng thú, chẳng lẽcó ý gì với tôi sao?
- Tôi… Điều này sao có thể?
Vung tay lên, Lôi Tân Dương dè bỉu một tiếng, nhưng là, vì sao hắn lại bịngười ta nhìn thấu tâm tư quẫn bách chứ?
- Và cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi, ngày mùng 4 tháng 7 tôi sẽ quay vềĐài Bắc như đã hẹn với anh, anh để lại danh thiếp cho tôi, trừ phi anh đổi sốđiện thoại di động, nếu không tôi nhất định tìm được anh.
Tình huống trước mặt, hắn chỉ có thể cười nói, tôi sẽ chờ tin tức của cô, sauđó đứng dậy vỗ vỗ mông chạy lấy người, nhưng khi hắn xoay người rời nơi này đimột khắc, hắn sẽ khát vọng quay đầu lại xem một cái, bất quá, phải nhịnxuống.
Lôi Tân Dương nháy mắt đứng lên, cô đột nhiên cảm giác mình bị đánh úp lại,không tự chủ được, cô dùng hai tay ôm lấy thân mình đang run nhè nhẹ, giờ khắcnày cô mới phát hiện rõ ràng, chính mình thiếu chút nữa mê luyến hơi ấm từ cơthể hắn.
Mỗi sáng sớm, Lôi Tân Dương bước chân ra khỏi nơi nghỉ là đến thẳng côngtrường, đến khi mặt trời lặn, hắn nhận ra thái độ làm việc của mình nghiêm túcvô cùng, trợ lý cùng nhóm công nhân không dám nhàn hạ, công trình vượt xa mứctiến độ quy định. Là hắn biết, không phải hắn siêng năng quá mức, là do hắnkhông muốn tâm niệm tới Tống Oánh Tâm kia, không muốn chuyện cô độc của cô quấynhiễu hắn.
Sự tình tiến hành thuận lợi, tất cả mọi chuyện đã xong, chính là hôm naythình lình xảy ra địa chấn đem kế hoạch của hắn hỏng cả.
Khi hắn vội vàng cuống cuồng bấm chuông nhà Tống Oánh Tâm, rõ ràng hiểu đượcbản thân có lo lắng nhiều cho cô tới mức nào.
Không có trả lời, chẳng lẽ cô không ở nhà sao? Hay là, cô sợ tới mức khôngdám nhúc nhích.
Một lúc sau, hắn dừng bấm chuông, đột nhiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên,phòng ở vẫn bình thường, có chuyện gì cũng không thể chết người được, hắn làmsao giống như trời đất sắp sụp vậy?
Nhưng động đất lần này thực sự không nhỏ, liền tức thời có nhiều người cũngphản ứng giống hắn, có người nói nghi ngờ ở chỗ lan can, hắn vội vàng chạy tới.Không được, không có người, hắn cảm giác bất an vô cùng, không lẽ cô bị vật gìrơi trúng đầu sao… Đúng rồi, hắn thật là hồ đồ, như thế nào lại quên? Di độnga.
Lúc trước thuê thám tử điều tra tung tích của cô, hắn có được số của cô, sauđó lưu lại, tên là “Quỷ đòi nợ”, bởi vì hắn cảm thấy cô giống như được ông nộiphái tới đòi nợ hắn.
Có chuông điện thoại, hắn căng hai tai nghe tiếng tút tút kết nối, nao nao,hắn thoạt nhiên nghe thấy tiếng chuông, sau đó, liền nhìn thấy một thân ảnh rúctrong vườn hoa, cô thoạt nhìn giống một đứa trẻ không có nhà về, làm người khácthương tâm.
Tắt cuộc gọi, hắn dường như không có việc gì tiêu sái đến bên cạnh cô ngồixuống.
- Cô ngồi chỗ này làm mồi cho muỗi sao?
Mất một lúc lâu, Tống Oánh Tâm chậm rãi ngẩng mặt vừa cúi gằm ở giữa hai đầugối lên, chứng kiến hắn trong nháy mắt đó, cô giống như muốn khóc, nhưng là,quật cường bĩu môi với hắn.
- Tôi không ngủ được.
Câu trả lời của cô có phải hay không là ông nói gà, bà nói vịt, người hỏi mộtđằng, người trả lời một nẻo.
- Ngủ không yên cũng không cần dâng cho muỗi thế này đâu.
Hắn cợt nhạt.
- Tôi xem, cô tám phần bị động đất hù cho sợ, không dám vào nhà, ở đây làmbạn với muỗi.
- Tôi… Tôi ở đây hóng gió một chút, sẽ vào luôn.
Không cam lòng yếu thế hất cằm lên, cô tuyệt đối không thể để cho người biếtcô sợ địa chấn đến cỡ nào, hắn nhất định sẽ cười cô là người nhát gan.. Trênthực thế, cô đúng là một người nhát gan, ở ngoài thoạt nhìn rất dũng cảm, thựcđộc lập, nội tâm lại yếu ớt không chịu nổi một kích, nếu không, tội gì chạy trốntới chỗ này?
- Thẳng thắn thừa nhận đối mặt với sợ hãi của bản thân đi, thế mới là tốt, côkhông cần quá để ý, giống tôi, tôi cao hơn 1m8 nhưng lại rất sợ những thứ sâu bọnhỏ, như sâu róm chẳng hạn, từ xa nhìn thấy chúng, toàn thân liền nổi da gà.
Hắn vẫn cái giọng vui đùa.
Đúng vậy, không sợ ai, không sợ trời, không sợ đất, chính là, cô không muốn ởtrước mặt hắn biểu hiện yếu đuối, vô dụng, vì cái gì? Có lẽ vì cái câu “Connhóc” ngày gặp mặt kia hằn quá sâu trong cô, cô muốn Lôi Tân Dương biết, cô làngười phụ nữ dũng cảm, kiên cường… Đáng cười thay, chỉ sợ hắn đã sớm quên lầnđầu tiên bọn họ gặp nhau, cô lại không hề nói ra chuyện này.
Tuy rằng có có một trăm hai cái không muốn, vẫn là kiên trì đi vào nhà,
- Tôi muốn đi vào.
Lôi Tân Dương đưa tay kéo cô lại,
- Tôi tùy tiện nói, cô sao nghiêm túc vậy?
- Lời anh nói, tôi không có để câu nào trong lòng, chính là đến giờ đi ngủrồi.
Bất quá cô không có vung lắc tay hắn, tay hắn thật lớn, như bàn tay to củaông nội nắm tay cô, ôn nhu, cương nghị, khiến cô không còn sợ hãi, bất luận đốimặt nguy hiểm gì, chỉ cần có bàn tay to này nắm lấy tay cô, tuyệt đối không cònsợ hãi.
- Tôi tới nơi này gần một tháng, chưa có cơ hội đi chợ đêm, cô dẫn đường chotôi.
Trước kia hắn tuyệt đối không tin tưởng được hắn có thể đi tới mấy nơi nhưthế này, không phủ nhận, nơi này quá yên tĩnh, dĩ vãng trong hắn là luôn cóngười xung quanh, chợt đột nhiên cái gì cũng không có, khó tránh khỏi thấy vắnglạng, thế nhưng nơi này cũng tốt, không khí tươi mát, mùi bùn đất thơm, ban ngàycó thể nghe thấy chim hót gà gáy, ban đêm có tiếng ếch, côn trùng làm bạn, làmcho người ta không tự giác muốn tản bộ.
- Ngày mai tôi còn phải đi làm.
Tống Oánh Tâm tùy ý cho hắn lôi kéo đi.
Hắng giọng một cái, hắn làm ra vẻ thần bí.
- Tôi nói cho mà biết, vừa rồi bị hù cho chết khiếp là tôi đây này, tôi chạytrối chết lao ra, giờ cô đuổi tôi đi, tôi cũng không đi.
Tâm, cứ như vậy bị hắn lay động, kỳ thật người đàn ông này sớm biết cô đangsợ hãi thế nào.
Hắn như thế nào có thể như không đứng đắn, rồi lại cẩn thận săn sóc? Cô rấtmuốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc là kiểu đàn ông nào?
- Đối với chuyện gì tôi cũng muốn tìm một người đàn ông nghiêm túc.
Bởi vì có nhiều chuyện, người có tâm sẽ có ràng buộc, mà hắn thì lại khôngmuốn nhất là ràng buộc.
Bụm miệng lại, cô tại sao lại không cẩn thận nói ra những lời này đây?
- Phụ nữ đều cho rằng tôi là dạng đàn ông rất nguy hiểm, cô thấy thế nào?
Hắn đang thử sao? Có lẽ, hắn muốn biết, cô thích hắn như thế nào?
- Tôi đối với anh không biết nhiều, tôi không biết.
Đúng vậy, hắn là một người đàn ông rất nguy hiểm, một động tác nho nhỏ cũngnguy hiểm, từ xưa tới nay cô với hắn luôn có một bức tường thành cao rộng, nếuhắn có nhiều cơ hội xâm lấn cuộc sống của cô, cô còn có thể kiên định đem hắnnhốt lại bên trong sự kiêu kỳ của bản thân được không? Người này ngoài mặt cựckỳ anh tuấn, không có lực sát thương, kỳ thực trên trán không giấu được sự nguyhiểm cùng ngạo mạn.
Đột nhiên, Lôi Tân Dương nhíu máy buồn rầu,
- Tôi phát hiện một vấn đề thực nghiêm trọng, cô ngay việc gả cho người đànông thế nào cũng không biết, mà tôi cưới người phụ nữ như thế nào cũng khônghay.
- Không sao cả.
Bọn họ nhất định là mỗi người một ngả, biết nhiều làm gì? Không biết sẽ khôngsinh tưởng niệm, không có tưởng niệm, hắn dễ dàng quên hết.
- Kiểu tùy tiện này không được, không ổn, cô hỏi đi, tôi trả lời.
Tống Oánh Tâm vô cùng thành khẩn cảm ơn hảo ý của hắn, nhưng là hiện tại côkhông có một vấn đề gì.
- Cô không hỏi, tôi hỏi vậy, tại sao cô lại chạy tới chỗ này?
Hắn biết mình không nên đối với cô thể hiện sự hiếu kỳ quá nhiều, nhưng lànhìn cô cao ngạo, hắn lại càng muốn dò xét dưới lớp mặt nạ kia là gì, kỳ thựchắn cũng muốn hỏi, cô rốt cuộc là dạng phụ nữ nào?
Cô hẳn là muốn nói cho hắn, cô không muốn nghĩ tới việc hiểu hắn, cô cũngkhông muốn đem lộ mình ra trước mặt người khác, nhưng, cô chung quy không cóbiểu hiện được như trẻ con, cô liền trả lời hắn,
- Lúc trước tôi muốn rời khỏi Đài Bắc một thời gian, bạn thân tôi ở đây, tôiliền đến.
- Trong nhà này còn có người nữa sao?
- Có một mình tôi.
Cô giống như vừa nghĩ ra hắn còn cầm tay mình, rút vội về, nháy mắt bốn phíaquanh cô ngưng tụ một khối khí lạnh, yên lặng cảnh cáo người bên cạnh, thỉnh giữlấy khoảng cách an toàn, bất quá, hắn hình như không phát hiện ra, nhưng cũngkhông cố giữ tay cô lại.
- Tôi cũng một mình, mặc dù còn có ba, nhưng sự tồn tại của ông ấy cũng nhưkhông tồn tại.
Qua một lúc lâu, Tống Oánh Tâm đem tầm mắt dời về phía hắn, người đàn ông nàythoạt nhìn có vẻ ngoài phóng khoáng không gò bó, bộ dạng tiêu sái mê người,nhưng là kỳ quái, cô thấy giống như một người bị bó trong cô độc.
- Một mình cũng không phải không tốt, muốn làm gì thì làm, sẽ không có ai ởbên cạnh lải nhải.
Hắn đối với cô bằng cái giọng cười mê người.
Cô nhanh chóng thu lại vẻ khác thường, thản nhiên nói một câu có lẽ muốn đi,sau đó bọn họ đi chợ đêm, hai người nói cái này cái kia một lúc đã tới.
Lôi Tân Dương chứng kiến cảnh tượng nháo niệt trước mắt không khỏi ngạcnhiên, Tống Oánh Tâm giễu cợt hắn là cái “đô thị già”, chẳng lẽ hắn nghĩ nơi nàylà mảnh đất hoang vu sao? Đài Bắc có, nơi này cũng có.
Phải không? Hắn thực thức thời, nhanh chóng chắp tay chịu tội, hắn thật sựkiến thức hẹp hòi, nông cạn, thẹn không dám, sao dám làm phiền cô tiếp, aizz,cái gì không thể ăn, cái kia nghi là sản phẩm nổi tiếng, cái gì cô cũng phảigiới thiệu cho hắn, rồi chỗ nào được giảm giá, khuya hôm nay cũng còn nhiều thứđể coi.
Nhờ vả cô nghiên cứu ẩm thực, cô tìm thứ này, kiếm thứ kia, khó khăn xem cógì phù hợp, chợ đêm quả thực là chỗ cho người ta thoải mái, không phải bó chặtthần kinh.
Có thể đoán được, hai người bọn họ đương nhiên là nhét đầy một bụng đầy cácthứ, bất quá, nhưng thứ này dù có gây ra chuyện gì cho chủ nhân thì chủ nhân củachúng vẫn cứ mỉm cười.
————————————
Chú giải:
* Liễu Hạ Huệ (柳下惠, 720 TCN – 621 TCN),tên thật là Triển Cầm (展禽),tự là Quý(季),người đất Liễu Hạ(柳下),nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhânquân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ôngtrả lời: “Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấyđạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ”. Sau khi chết, được đặt tên thụy làHuệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Dutrong ”Bắc hành tạp lục” đã làm bài thơ viếng mộ ông.