Trời rốt cục sáng, đây là đêm dàinhất mà cô từng trải qua, trong lòng hỗn loạn, tổn thương, cô chỉ có thể duy trìtư thế nằm im, mắt nhìn xa xôi ngoài cửa sổ, ngóng mặt trời lên dần, thật buồncười, tại sao không thể nhắm mắt ngủ đây? Cô muốn ngủ nhưng không ngủ được, mộtđêm nhiều hỗn loạn như thế, suy nghĩ trằn trọc, sao có thể ngủđược?
Tuy rằng việc cô chỉ trích hành vicủa Lôi Tân Dương là gây ra nhục nhã cho cô, nhưng chính cô rõ rằng, đây khôngphải nguyên nhân chính làm cô thương tâm, mà là cô không thể chịu đựng được việchắn cùng với một người đàn bà khác ở chung một chỗ như thế, đúng vậy, cô ghen,cho dù người đàn bà có tên Sunny kia chỉ là hạng chơi bời với hắn, cô vẫn ghentị với cô ta, ghen tị khiến cho lòng tự ái của cô bị tổn thương sâusắc.
Cô luôn luôn muốn trốn chạy, kỳthật lần đầu tiên gặp hắn cho tới giờ, hình ảnh hắn vẫn luôn trong tâm trí cô,cô cố gắng che dấu thật sâu, tưởng chừng thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưngkhông biết rằng, có cố quên bao nhiêu thì cũng không thể quênnổi.
Điều này làm cho cô thực sự thấyhoảng loạn, còn hơn hai tháng nữa, cô đối mặt với hắn thế nàođây?
Không biết nằm trên giường đã baolâu, đến khi bụng đói sôi ùng ục cô không kháng nghị nổi đành xuốnggiường.
Rửa mặt chải đầu xong, cô theothói quen đi ra ban công hoạt động cho thư giãn gân cốt, nhưng phát hiện ngoài ýmuốn, có người dậy sớm hơn so với cô, Lôi Tân Dương đã ngồi ở hoa viên, cùng vớitrợ lý của hắn thảo luận bản thiết kế, trên tay hắn là rất nhiều bản vẽ cùnggiấy tờ, trợ lý của hắn ngày nào cũng tới trình bày công việc, hắn còn giúp côvà trợ lý làm quen. Trợ lý của hắn lúc ấy vẻ mặt si ngốc, đại khái không hiểutại sao ông chủ của mình lại kết hôn như vậy.
Tại sao người đàn ông này lại anhtuấn như thế? Hại người khác nhìn được không tự chủ mà thấtthần.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, bốnmắt không hẹn mà giao nhau, hắn mỉm cười với cô, cô giống như đứa trẻ làm saichuyện, hoảng hốt lùi vào trong phòng, trong lòng vô cùng lo lắng, cô còn có thểđối xử hờ hững với hắn sao?
Chần chừ hồi lâu, cô rốt cục vẫnphải chịu phận bất hạnh đi xuống lầu ăn điểm tâm, kiểu gì cũng phải đối mặt,phải làm cái bụng no đã.
- Nếu cô không xuống, tôi sẽ lênlầu bắt cô xuống.
Lôi Tân Dương đã ngồi ở bàn ăn đợicô.
- Bác Hạ cùng dì Hồng tối muộn mớivề, tôi bảo trợ lý mang bữa sáng tới đây, có cháo Quảng Đông, bánh nướng, bánhquẩy, sữa đậu nành, còn có sandwich dùng với trà sữa, cô ăn nhiều chútđi.
Coi như hắn không tồn tại, cô dùngsandwich cùng trà sữa, ăn xong đứng lên, hôm nay cô muốn cho mình tự do, đi rangoài làm một người phụ nữ hiện đại, để hắn một mình cô đơn ở nhà, tốt nhấtkhông cẩn thận trượt ngã dập mặt trong nhà tắm đi, mặt mũi bầm dập như quỷ ấy,nhưng là, ngồi đối diện cô là người cô thầm thích, cặp mắt đen ngạo mạn kia khóachặt cô lại, khiến cô như ngồi trên đống lửa.
- Hôm nay cô đi cùng tôi, giúpkhách chọn lựa đồ nội thất.
Có thể suy nghĩ là biết, phản ứngcủa cô lúc này đương nhiên là ngu ngốc ngồi tròn mắt nhìn.
- Tôi cần một người chụp ảnh bêncạnh.
Kỳ thật hắn hoạt động lại đã dễdàng, nhưng là một khi khỏi hẳn chân, hắn không còn cách nào sai khiến được cô,cho nên hiện tại hắn vẫn muốn làm “chân thọt.”
- Trợ lý của anh không phải đang ởđây sao? Vì sao không bảo anh ta đi cùng anh?
Hắn nghiện việc sai khiến cô rồisao.
- Cô nghĩ A Kỳ cả ngày đi sau môngtôi làm người hầu sao? Cậu ta còn phải giúp tôi xử lý chuyện văn phòng, còn phảithay tôi chạy ra công trường, sao có thời gian lãng phí cho việc vặt vãnhkia?
Bình thường hắn làm chuyện gì cũngthích độc lập.
Lời này nghe xong khiến người tathực không thích,
- Chẳng lẽ tôi lại đi theo mônganh làm người hầu sao?
- Đêm qua không phải cô còn theotôi tính toán quan hệ vợ chồng sao? Lúc này chồng muốn cô giúp một việc khôngđược sao? Còn nữa, tôi hiện tại lái xe không tiện, cô lái xe thay tôiđi.
Ách… đây gọi là ngậm bồ hòn làmngọt, còn nói được gì đây? Hắn thật hiểu lấy lời nào chắn miệng cô lại, hại cômuốn phản bác cũng không còn lập trường, nhưng là không phục, khôngphục.
- Tôi không chắc lái đượcxe.
- Cô không biết lái xesao?
Lôi Tân Dương nhíu mày, cười nhưkhông cười, tuy nhiên nó khiến cho cô có cảm giác bị áp bách, cô hiểu, nếu câutrả lời của cô không đúng tâm ý hắn, hắn sẽ không để cho cô sống yên ổn, cho nênthừa nhận mình cũng biết lái một chút, hắn sẽ thỏa mãn. Tính cô thức thời, hắnnghe bác Hạ kể không ít sự tích của cô, ví như cô vì hai lão nhân gia kia mà họclái xe.
Vì cái gì mà cô phải giúp ngườiđàn ông này lái xe? Vấn đề này Tống Oánh Tâm rên rỉ trong đầu không dưới mườilần, theo hắn từ phòng ăn cho tới nhà triển lãm, cô tức giận, hắn tối qua làmtổn thương cô như vậy, sao còn không biết xấu hổ mà vẫn sai khiến cô? Cô tứcgiận chính bản thân mình tại sao không thể kiên trì giữ khoảng cách vớihắn.
Ngốc nghếch! Một lần nữa cô lại tựmắng bản thân, tức hắn là thế nhưng nhìn bộ dạng hắn cô đã mê muội, … nhưng thựcsự hắn thật đẹp trai….đợi chút, không phải cô cùng hắn tới chỗ này để làm việcsao, tại vì gì mà nhàn rỗi đứng một bên nhìn hắn đây?
Không có cách nào hơn, bởi vì hắnphát hiện ra cô thiếu mất khiếu chụp ảnh, hắn đành phải tự tay làm việc này, còncô ở bên cạnh hắn giữ cái nạng, trông hệt như phận nô tì.
Đột nhiên cô có cảm giác bị mắclừa. Cúi đầu nhìn cái nạng trong tay mình, … hắn, hắn không cần phải chống nạng,… vậy còn muốn cô làm trâu ngựa cho hắn vì lẽ gì?
- Có phải tôi đẹp trai lắm khôngnào, như một lý hiển nhiên đúng không?
Lôi Tân Dương đột nhiên quay đầunắm được vẻ chăm chú của cô, cười ha hả,
- Tôi biết, nhưng mà cô cứ nhìntôi chằm chằm thế, tôi ngại lắm đó.
Mặt đỏ bừng liếc hắn một cái, TốngOánh Tâm tức giận:
- Anh có thể tự do hoạt động theoý anh.
- Thật sao?
Hắn giả bộ ngu ngốc vôtội.
- Anh không cần khinh người quáđáng, anh cảm thấy chuyện đùa giỡn tôi rất vui vẻ sao? Tôi không phải đứa trẻngu ngốc, từ giở trở đi, anh đừng hòng tiếp tục sai khiến tôi.
Cô thật sự là kẻ ngốc, chấn thươngnhỏ ở chân hắn qua nhiều ngày như thế sao có thể chưa khỏi? Còn nữa, tối hôm quahắn cùng đàn bà trong phòng làm chuyện càn rỡ, chứng tỏ chân hắn sớm không cònđau, cô như thế nào lại ngu ngốc để hắn xỏ mũi tới đây?
- Tôi mời cô ăn cơm, cám ơn cô mấyngày nay đã chiếu cố.
Tuy rằng không còn được sai khiếncô sẽ mất đi niềm vui, nhưng điều giả dối bị vạch trần hắn cũng thoảimái.
- Không cần.
Nhưng hắn không có nghe cô nói, côngay lập tức bị hắn tha đi ăn cơm cùng, lúc sau thì bụng đã no căng thức ăn, cònphải theo hắn đi tản bộ trong công viên, gã đàn ông này quả thật đã biến côthành người giúp việc.
- Tôi không biết cô tức giận thế,thực xin lỗi.
Đối mặt với Lôi Tân Dương sảngkhoái giải thích, Tống Oánh Tâm không biết phải làm sao.
- Đêm qua không có chuyện gì xảyra cả, chỉ là diễn kịch thôi, tôi nghĩ đối với em tôi không có chút ý nghĩa nào,nhưng là tôi sai lầm rồi, nhìn thấy em thương tâm, lòng tôi đau đớn, tôi khôngcó cách nào không quan tâm đến em.
Từ lúc hắn gọi điện cho Sunny, hắntheo dõi nhất cử nhất động của cô, khi hắn ra đón Sunny đến, bảo cô ta cùng phốihợp diễn trò, Sunny là người nhân viên ở khách sạn, cho cô ta tiền, cô ta sẽ làmtheo chỉ thị.
Sunny dựa theo kịch bản hắn đưasẵn, bước theo vào phòng bắt đầu tạo ra âm thanh rên rỉ khiến người khác nghĩ làđang có chuyện trai gái, hắn lại cố ý không đóng kín cửa, để một khe hở, cô sẽkhông kiềm chế được mà xuống lầu ngó nghiêng, quả nhiên như hắn dự liệu, mọichuyện đúng ý hắn diễn ra, không ngờ rằng, hắn phải chịu hậuquả.
Trong lòng Tống Oánh Tâm khẽ runlên, nhưng cô vẫn thờ ơ lãnh đạm đáp lại hắn.
- Chuyện này với tôi không có liênquan.
Tối hôm qua nước mắt rơi thậtnhiều, những điều ấy còn ghi sâu trong tâm trí cô, nếu như những điều này chỉ vìthỏa mãn ý nghĩ của hắn, vậy còn cô?
- Tôi xin lỗi.
- Xin lỗi thì có thể khiến chuyệnhôm qua coi như không có sao?
Không thể phủ nhận, nếu đây chỉ làmột vở kịch, cô có chút mừng thầm, nhưng hắn thực sự quá đáng, như thế nào cóthể coi chuyện này đơn giản như thế?
Đúng vậy, chẳng lẽ hắn nói xinlỗi, giải thích rõ ràng, thì nhưng thương tâm tối qua của cô sẽ không cònsao?
Lý trí nói cho hắn biết, tronglòng cô bây giờ coi hắn như một tên hỗn đản, cô cố né tránh hắn, chuyện này đốivới bọn họ có thể coi là chuyện tốt, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt khinh thườngkia của cô dành cho hắn, đem hắn so sánh với đám côn trùng, hắn liền cảm thấychuyện này không thể mặc kệ, ít nhất cũng phải giải thích đầu đuôi sựtình.
- Tôi có thể hiểu tâm tình của em,nhưng em cho rằng việc tôi giải thích với em thế này dễ dàng lắmsao?
Trong trí nhớ của hắn, câu “xinlỗi” hắn nói chưa qua mười lần, bởi vì không có chuyện tình gì, đương nhiên cũngsẽ không có sự giải thích đáng giá, hắn thận trọng cúi đầu tạ lỗi với một ngườinhư thế này, đối với hắn là chuyện rất khó khăn.
Thái độ này thực khiến người kháckhó chịu, đã xin lỗi mà vẫn cứ dáng vẻ ngạo mạn thế kia sao? Hắn bị phụ nữ làmhư mất rồi, đáng tiếc cô không phải người phụ nữ kia,
- Anh có thể không thừa nhận lỗicủa mình mà.
- Cô rốt cục muốn tôi tức đến khinào đây?
Cô thật là người phụ nữ phiền toáinhất mà hắn từng gặp…. Ngay từ khi nhỏ đã chọc giận hắn cho tớigiờ!
- Không phải anh hiểu rõ lòng phụnữ sao?
Tống Oánh Tâm khiêukhích.
Trừng mắt nhìn cô nửa ngày, LôiTân Dương phản kích nói bừa:
- Sớm biết nếu chuyện kia khôngkhiến cô nổi giận, đêm qua thực không nên buông tha cho Sunny…
Gã đàn ông này thực đáng hận thấuxương!
- Tôi nói, chuyện này với tôikhông hề có chút quan hệ.
Hắn sắp điên mất rồi, đây là tìnhhuống gì vậy? Không phải giải thích rõ ràng là tốt rồi sao? Vì sao mà mãi khônggiải quyết xong? Rốt cục cô ta muốn thế nào?
- Anh đừng trừng mắt nhìn tôi mãithế, cẩn thận rớt mất tròng mắt ra ngoài.
Tâm tình của cô đột nhiên trở nênkhoái trá, bực dọc tối qua tự nhiên bay đâu mất, bộ dạng của hắn kia như chựcvặn gãy cổ cô, thật là đáng yêu a, cô muốn không có người đàn bà nào có thể chọcgiận hắn được như cô….
- Phụ nữ nhất định là động vật hẹphòi nhất trên thế giới này!
Khẩu khí của hắn như một đứatrẻ.
Cô không lên tiếng, hiện tại ngồihưởng thụ bộ dạng ấm ức tức tối của hắn, chứng kiến cảnh này thật là vui sướngtrong lòng a!
Trời ạ! Đầu hắn càng lúc càng đaudữ dội, ai tới nói cho hắn biết, đối với người phụ nữ này nên làm gì bâygiờ?
….
Tuy rằng hôm nay là một ngày khoáitrá, nhưng nằm ở trên giường lại không hề buồn ngủ, một ngày 24h công việc bềbộn, tâm tình thì như được hâm nóng, nếu mỗi ngày đều như thế này, khẳng địnhmạng cô sẽ ngắn đi.
Cố gắng giữ bình tĩnh, thả lỏng cơthể, cơn buồn ngủ sẽ tới, nhưng là vừa mới tìm cách chìm vào giấc ngủ thì lại cótin nhắn tới, đầu óc dựng đứng lên.
Là gì nữa đây? Cô lấy điện thoạilên:
- Trăng hôm nay rất đẹp, tôi đangở hoa viên chờ cô, không gặp không về.
Giả vờ không phát hiện, tiếp tụcngủ chăng? Cách này là tốt nhất, nhưng là câu “Không gặp không về” khiến ngườita không khỏi suy nghĩ, thật sự không để ý tới hắn sao? Đi, không đi, đi, khôngđi…. Ngồi dậy, Tống Oánh Tâm thật sự muốn đánh người. “Lôi Tân Dương, anh thậtsự là ác mộng của tôi, hành hạ người ta.”
Năm phút sau, cô xuống lầu, bởi vìlo lắng bị hắn mắng là ma nữ, cô mất chút thời gian sửa sang lại đầutóc.
- Cô uống chútchứ?
Lôi Tân Dương ngồi trên tấm trảilên bãi cỏ, trên tấm thảm có một chai rượu vang cùng 2 ly thủytinh.
Cô không có ý kiến, ngồi xuống mộtbên, cô không cần nói hắn cũng sẽ rót rượu, quả nhiên, hắn lập tức rót một ly,đưa qua cho cô, một chút chần chừ, cô nâng ly, giờ khắc này, cô lại gặp một LôiTân Dương khiến người khác muốn ôm lấy an ủi, bộ dạng cô độc này khiến cô khôngthể cự tuyệt.
- Thật kỳ lạ nha, không nghĩ anhcũng có nhã hứng thưởng thức ánh trăng.
Cô ra vẻ thoảimái.
- Cô có biết không, năm tôi lênba, mẹ tôi bỏ lại tôi mà lên thiên đường không?
Ngẩn người ra chút, chủ đề nàycùng với ánh trăng không có chút quan hệ nào, cô thực nghi hoặc, nhưng vẫn tỏ ranghe hắn nói, trước đây cô chỉ nghe Lôi gia gia khoe Lôi Tân Dương có bao nhiêuđiều tốt, không có nói qua các chuyện khác.
- Thân thể mẹ không tốt, sau khisinh tôi ra, sức khỏe lại càng yếu đi, rốt cục mẹ mất, tôi không hề có ấn tượngnào về mẹ, bởi vì vừa ra đời tôi đã được đưa về biệt thự sống cùng bà nội, bànội chăm sóc tôi hệt như một người mẹ.
- Bà nội của anh thực sự rất đẹp,là một người phụ nữ ôn nhu.
Lôi gia gia thường xuyên nhắc đếnbà trước mặt cô.
- Đúng thế, bà nội đối với tôicũng là mẹ, còn mẹ trong tôi không hề có chút ý nghĩa nào, nhưng, ba tôi lại singốc quyến luyến không thể quên được mẹ tôi.
- Mẹ anh là một người phụ nữ hạnhphúc.
Nhưng, cô không hiểu những lời hắnnói này có dụng ý gì.
- Đúng vậy, mẹ thực là một ngườihạnh phúc, nhưng con trai của bà lại là người vô cùng bất hạnh, mẹ cướp đi toànbộ tâm tư của ba, trong mắt ba chưa từng có đứa con trai này, khi tôi đi học,ông ấy không biết tôi học ở đâu, cũng không tham gia bất cứ cuộc họp phụ huynhnào, đối với chuyện nam nữ của tôi cũng không quan tâm, nói thực ra, ông ấy đốivới tôi còn không bằng một người bạn.
Trong đầu hiện lên những lời nóihắn đã từng nói qua, “Tôi cũng chỉ có một mình, mặc dù là có ba, nhưng sự tồntại của ông ấy cũng như không tồn tại.” Hiện tại, cô rốt cục hiểu sự cô độc củahắn từ đâu mà đến, hắn nhất định có cảm giác một đứa trẻ bị cha bỏrơi.
Tống Oánh Tâm không tự chủ vươntay ra, nhưng lại rụt về ngay, người đàn ông ngạo mạn này nhất định sẽ khôngthích bị ôm.
- Anh hận ba anh sao?
- Cảm giác này không thể nói là hận, mà là chán ghét, ông ấykhông hề có chút tiền đồ nào, tôi luôn tự nhắc bản thân, tuyệt đối không thểthành một người như ông ấy.
Cô cuối cùng cũng minh bạch rồi, Lôi Tân Dương nói cho côbiết, hắn không muốn giống cha hắn, si ngốc quyến luyến một người phụ nữ, chonên tới nay, không chung tình với ai, chỉ là vui đùa, nhưng thành tích với phụnữ càng huy hoàng bao nhiêu, hắn tự cho mình tiêu sái bao nhiêu thì tim hắn lạicô đơn bấy nhiêu.
- Thực xin lỗi, tôi không có chuẩn bị tâm lý tốt để tiến tớivới một người phụ nữ.
Dừng một chút, Tống Oánh Tâm hờ hững cười.
- Anh không nên nói câu này với tôi, anh chuẩn bị hay chưachuẩn bị cũng không liên quan tới tôi.
- Cô vẫn chưa hết giận tôi sao? Cô hiểu được những lời tôi nóiđây, nhưng tôi xin thề, đêm qua không hề có chuyện gì hết.
- Tôi sẽ thử quên chuyện tối hôm qua.
Kỳ thật, biết được không có chuyện gì cô sẽ không canh cánhtrong lòng, nhưng thái độ của hắn khiến cô khó chịu.
- Tôi cần có thời gian.
Hắn thật lạ, cứ nghĩ giải thích rõ ràng cô liền vui vẻ chấpthuận hắn sao? Hắn đối với chính bản thân hắn không hề có niềm tin…
Lòng dạ cô sớm đã bị hắn chiếm cứ, nhưng đem lòng mình giaophó cho hắn, đối với cô là một quyết định trọng đại.
Lôi Tân Dương trừng mắt nhìn cô, cô hẳn muốn khiêu chiến vớihắn, đây không phải là điều hắn mong muốn.
- Anh có suy nghĩ của anh, tôi có suy nghĩ của tôi, anh khôngphải tôi, tôi cũng không phải anh, không nên nói chuyện tôi với anh nhập làmmột.
Cô để ý hắn, trong lòng cô có hắn, đây là điều không thể nghingờ, bằng không, tối hôm qua cô sẽ không hốt hoảng chạy ra khỏi biệt thự trongtình trạng như thế, sẽ không khóc loạn lên, sẽ không tức giận như vậy… Hắn cũngkhông tưởng tượng… sự thật là cô lại hung hăng hắt cho hắn một gáo nước lạnh…Người phụ nữ này thực hiểu cách làm cho hắn mất nhuệ khí!
- Rượu này thật ngon.
Tống Oánh Tâm nói một câu không liên quan. – Nếu lần sau muốnuống rượu này thì tìm tôi uống cùng.
Hiện tại, trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, hắn liền đưa tayôm cô vào lòng, bình rượu cùng ly rượu bị đụng đổ, không sao cả, quan trọng làviệc ôm cô.
Đụng chạm trong nháy mắt làm hắn mất lý trí, mà cô cũng mấtbình tĩnh, giờ khắc này giống như bọn họ trông ngóng đã lâu, khát vọng nhảy lên,dục vọng tràn trong từng mạch máu, từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy.
Nếu bọn họ giờ phút này ở trong phòng ngủ, hắn tuyệt đối sẽlàm một màn quấn quýt si mê cuồng nhiệt… nhưng lúc này hắn đành nín nhịn.
Một lát sau, Lôi Tân Dương gần như nỉ non:
- Tôi nên làm gì đây?
- Tôi .. tôi mặc kệ , tôi muốn đi ngủ, chúc ngủ ngon.
Ngay cả liếc mắt nhìn hắn cô cũng không dám, nhanh trốn vềphòng.
Có thể suy đoán được, đây là một đêm không yên bình, trước mắtliên tục truyền đến tình cảnh vừa rồi khiến tâm hồn cô lay động, nhưng, dù saohôm nay cũng đã mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cô cũng mơ màng ngủ, trong mộng đềulà hình ảnh của Lôi Tân Dương, hắn thật biết cách tra tấn cô, ngay cả trong giấcngủ cũng không để cô được yên.
Lật mình một cái, cô cảm thấy thân thể mình va vào thứ gí đó,chắc là mệt mỏi quá nên tưởng tượng ra, tuy rằng ý thức đã tỉnh, cô lại khôngmuốn mở to mắt, cứ muốn nằm trên giường, nhưng lúc này, có một luồng khí khácthường vây xung quanh, cô chậm rãi mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Lôi Tân Dươngđang cách mặt cô không tới 3centimet. Ngồi bật dậy, Tống Oánh Tâm kinh hãi mởtrừng mắt:
- Anh làm gì thế, dọa người à?
- Cô không dậy, tôi chỉ có cách ở đây chờ cô dậy.
Một đêm này, hắn suy nghĩ rất nhiều, sự thực, hắn tuyệt đốikhông cho phép mình giống như ba hắn, không muốn vì một người phụ nữ khiến tâmtrạng không yên, không muốn vì phụ nữ mà tâm tình rối loạn, đây chỉ là hành độngcủa kẻ ngốc, nhưng, có thật hắn không muốn? Thẳng thắn một chút, những điều nàyđều muốn phát tác trên người hắn, hắn biết, hắn cảm nhận thấy, nếu không đưa tayôm cô lại, nhất định hắn sẽ hối hận.
- Anh ở đây bao lâu rồi?
Cô lúc ngủ có nói mê không? Có chảy nước miếng không? Có hámiệng to quá không? Trời ơi, bộ dạng xấu nhất của cô đều bị hắn nhìn thấy!
- Tôi không để ý thời gian.
Trời vừa sáng, hắn liền đứng bên ngoài cửa phòng cô, trongchốc lát, phát hiện cửa không có khóa, hắn chờ không được đi vào, ngồi ở bêngiường chăm chú nhìn cô ngủ say, thời gian trôi qua bao lâu, hắn hoàn toàn khôngcó cảm giác.
- Sao anh không gọi tôi dậy?
Cô cảm thấy mất mặt quá đi!
- Cô không ăn no ngủ kỹ, sợ sẽ khó chịu, lúc đó sẽ trút giậnlên khuôn mặt tuấn tú của tôi.
- Nếu không muốn đánh thức tôi, sao anh không chờ bênngoài?
Vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, hắn nói ra suy nghĩ của hắn, côngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy rằng mới ngủ dậy nhưng cô tinh tường nhận rasự khẩn trương của hắn.
- Chúng ta bắt đầu lại được không?
Khẩu khí Lôi Tân Dương có chút cẩn thận.
Loại tình huống này khiến người ta không biết đáp lại như thếnào, cô không ngờ sáng sớm đã phải tiếp nhận điều này.
- Cô biến thành người câm rồi sao?
Hắn nhịn không được nhíu mày.
- Anh muốn tôi nói cái gì?
Tống Oánh Tâm mất tự nhiên, lấy tay chải tóc rối, – Tôi khôngbiết, tôi muốn nghĩ rõ ràng.
- Chuyện này có gì mà phải nghĩ rõ ràng? Chúng ta bắt đầu lại,hẹn hò, đi chơi, từng bước một trước khi đến giai đoạn kết hôn.
- Anh thật là, nói được liền được sao? Dựa vào cái gì?
Xoa xoa hai tai, cô giống một đứa trẻ ngái ngủ, – Tôi vừa mớitỉnh ngủ, trong đầu chưa có thanh tỉnh, hiện tại cái gì cũng không biết.
Hắn rốt cục đang làm gì đó? Chưa từng có người phụ nữ nào đểbộ dạng này trước mặt hắn, cô hoàn toàn làm hắn tức giận rồi… Quên đi! Hắn tứcgiận đứng dậy rời phòng.
Nói thực ra, tình huống trước mắt thật buồn cười, hai ngườibọn họ giống như hai đứa trẻ không thống nhất được quan điểm, tự làm mình khóchịu, nhưng cô không cười nổi, cô không phải không hiểu được, Lôi Tân Dương vừanói với cô những lời không thể tưởng tượng được, hắn thật sự để ý cô, nếu khôngsẽ không thay đổi lập trường chỉ trong vòng mấy giờ đồng hồ như thế, một khi đãnhư vậy, cô vì điều gì mà không thể nói gật đầu đây?
Từ khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cô biết, cô không trốn thoátđược bùa chú của người đàn ông này, cô rất muốn vươn tay ra cầm lấy tay hắn,nhưng cô lại không có chút lòng tin nào với chính bản thân cô, cô có cách để gạtđi ám ảnh của người cha hắn trong lòng hắn sao? Cô có bản lĩnh đó sao?
Tuy rằng bề ngoài thâm trầm bình tĩnh, giống như trời sậpxuống cũng không đổi sắc mặt, nhưng thực tế, nội tâm cô cũng chỉ là người bìnhthường, yếu ớt, Lôi Tân Dương có nỗi sợ hãi của hắn, lẽ nào cô không có đây? Bànội, ba mẹ, ông nội, những người cô yêu thương nhất đều lần lượt rời bỏ cô màđi, “nỗi đau” này đối với cô là vô cùng lớn, nếu được, cô không muốn nếm tiếpmùi vị của sự đau đớn này.
Tâm tình của cô hoảng loạn, nếu hắn không cần cô, cô còn cóthể phản kháng, nhưng nếu hắn giống như đêm qua, liệu có chống đỡ được không?Rất muốn ôm hắn, nhưng lại cũng sợ ôm hắn, nên làm thế nào cho phải?