“Bố thí?”
Lặp lại hai từ đó, Thẩm Dục An nở một nụ cười châm biếm: “Em cảm thấy đó là bố thí sao? Không, anh chỉ lo lắng cho con trai anh mà thôi”
Anh còn chưa nói hết câu, Tô Manh đã hiểu rõ được hàm ý trong lời nói đó.
Ý của anh ta là anh ta cảm thấy con trai mình sống ở đây quá thiệt thòi chứ gì.
Tô Manh nghe thấy lời nói đó thì cảm thấy tức giận, khuôn mặt trở nên lạnh nhạt.
“Nếu như anh cảm thấy căn nhà của tôi chật chội, một người cao sang như anh không thể chịu đựng được thì sau này anh có thể không cần đến nữa, tôi cũng chẳng cầu anh đến đây. Tiểu Khải nó cũng không phải là đứa trẻ thích đòi hỏi mà chê bai căn nhà này tồi tàn”
Thẩm Dục An không ngờ Tô Manh lại bắt đầu không hiểu ý tốt của người khác như vậy, nói trở mặt là trở mặt ngay, lúc này lời nói của anh cũng không còn khách khí gì nữa.
“Nếu như anh thực sự muốn bố thí cho người khác thì có thể quyên góp hàng ngàn vạn nhân dân tệ cho các dự án hy vọng, chứ hà tất gì chỉ tặng cho em một căn nhà chứ.
Anh chỉ cảm thấy thiệt thòi cho con trai của mình thôi”
Tô Manh vuốt mặt, khi ngẩng đầu lên thì đôi mắt của cô hoe đỏ, cô kiềm chế những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng và nói từng câu một: “Chủ tịch Thẩm, tôi biết gia đình anh giàu có, anh là người giàu nhất Trung Quốc này, nếu anh tôn trọng tôi thì tôi cũng sẽ tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791818/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.