Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Dục An càng cưng chiều Tiểu Khải hơn, thậm chí anh còn đặt Tiểu Khải ngồi lên trên cổ anh sau đó chạy một vòng khắp khu vui chơi làm cho Tiểu Khải phấn khích đến nỗi cười đỏ cả mặt lên, cứ thế cười mãi không ngừng.
Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Tiểu Khải, Tô Manh cảm thấy rằng việc quyết định hòa hợp với Thẩm Dục An quả thực là một việc đúng đắn.
Con trai đúng là vẫn thích chơi đùa với bố hơn.
Ba người chơi đến tận lúc màn đêm buông xuống, sau đó ngồi trong nhà hàng của khu vui chơi để xem bắn pháo hoa xong mới đi vê.
Trên đường về, Tiểu Khải dựa vào lòng Tô Manh ngủ thiếp đi sau một ngày vui chơi, Tô Manh cũng lim dim mắt vì mệt lử.
Lúc đó, cô mơ mơ màng màng cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đã lấy chiếc áo khoác khoác lên người cô.
Cơ thể trở nên ấm áp, cô mỉm cười và ôm Tiểu Khải chìm vào giấc ngủ.
Khi hai mẹ con tỉnh dậy thì không biết xe đã dừng lại ở dưới khu chung cư bao lâu rồi.
Tô Manh bỗng nhiên giật mình: “A, đến rồi”
Thẩm Dục An vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tiểu Khải đang nằm trong lòng Tô Manh, nhìn thấy Tiểu Khải hơi cau mày thì anh liền xuyt một tiếng: “Em nhỏ tiếng một chút, Tiểu Khải sắp bị em làm tỉnh rồi kìa”
Tô Manh quay người cố gắng bế Tiểu Khải xuống xe, nhưng cánh tay của cô dường như bị tê rồi.
Thẩm Dục An nhìn Tô Manh với ánh mắt ngờ vực. . Truyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791817/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.