Thẩm Dục An trở về nhà với khuôn mặt tối sầm, vừa bước vào nhà liền bị bà Thẩm ngồi đợi sẵn ở phòng khách chặn lại.
Bà Thẩm sầm mặt, hai tay chống hông đứng ở cửa ra vào: “Con có thể trốn mẹ cả đời không, nếu có bản lĩnh thì đừng quay về nhà nữa, cháu trai của mẹ đâu?”
Vì vừa cãi nhau với Tô Manh về vấn đề của Tiểu Khải nên trong người anh bây giờ có hơi khó chịu, không có tâm trạng để nói chuyện với bà Thẩm.
Anh đưa bức tranh đang cầm trong tay sang cho mẹ: “Bà Thẩm à, đây là bức tranh cháu trai bà vẽ đấy, trong điện thoại con còn có cả đống ảnh của nó mà hôm nay con đã chụp ở khu vui chơi nữa, lát nữa con sẽ gửi vào trong nhóm WeChat nên bây giờ mẹ đừng có chặn đường con nữa, con phải đi tắm rửa”
Bà Thẩm nghe nhắc đến bức tranh và ảnh chụp của Tiểu Khải thì khuôn mặt hớn hớn cả lên: “Có ảnh nữa hả, sao không nói sớm, gửi nhanh lên đi!”
Bà ta cầm bức tranh của Tiểu Khải ngồi ở ghế sofa cùng với ông Thẩm, đeo kính lão và nhìn ngắm bức tranh như thể đang nhìn bức tranh nổi tiếng thế giới vậy đó.
Bà ta thốt lên: “Ôi, cháu trai tôi vẽ đẹp quái Mới có năm tuổi mà đã vẽ được như thế này rồi, sau này chác chán có thể trở thành một họa sĩ nổi tiếng, gia đình chúng ta vẫn chưa có người nào là họa sĩ cải!”
Ông Thẩm cũng gật đầu đồng tình, lấy tay đẩy gọng kính lên: “Mới năm tuổi mà đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791819/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.