Hôm đó, sau khi hoảng hốt chạy trốn về nhà trong bộ dạng say xỉn, Triệu Trí Tuấn ngồi trên ghế sofa mà người ướt đẫm mồ hôi, không còn cái suy nghĩ phải đe dọa Tô Manh như trước nữa mà ngược lại trong lòng cảm thấy có đôi chút lo lắng.
Theo như sự hiểu biết của anh về Tô Manh thì cô ấy nhất định sẽ đi báo cảnh sát.
Từ sau khi ly hôn với Lưu Lệ Vân, trong tay anh bây giờ chỉ còn năm ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty, nếu như bây giờ tin cưỡng bức bê bối này bị lộ ra thì vị trí chủ tịch hội đồng quản trị này nhất định sẽ không giữ được nữa, như thế sau này làm sao anh có chỗ đứng ở thành phố Hải này nữa chứ?
Do đó, việc tối nay tuyệt đối không thể bị lộ ra.
Anh nghĩ đến các mối quan hệ chính phủ mà trước đây đã phải chỉ rất nhiều tiền để xây dựng, đành mặt dày đi gọi điện, sau khi gọi gần hết những mối quan hệ đó thì sự việc này mới xem như êm xuôi.
Ngày hôm sau, trong lòng anh cứ có cảm giác không yên, cứ lo sợ các viên chức nhà nước sẽ đến gõ cửa.
May mà các mối quan hệ anh tạo dựng trước đây rất tốt, hơn nữa Tô Manh cũng chỉ là một người dân bình thường, không có quan hệ cửa nẻo gì, cả ngày hôm đó sóng yên biển lặng.
Đến tối, nỗi lo lắng của Triệu Trí Tuấn xem như đã tiêu biến đi.
Anh ta nghĩ rằng vì để ém chuyện này xuống mà đã phải nhờ đến rất nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791803/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.