Ánh mắt của Thẩm Dục An vẫn không rời Tô Manh, anh nghiêm túc nói: “Em phải đảm bảo với anh, sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải nói cho anh biết”
Dường như có chút bối rối nên anh nói thêm một câu: “Bởi vì em là mẹ của Tiểu Khải, nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì đó thì Tiểu Khải nhất định sẽ tức giận và nó sẽ oán hận anh không chăm sóc tốt cho em”
Tô Manh gật gật đầu như chim ăn thóc vậy: “Tôi bảo đảm với anh sau này nếu như xảy ra chuyện như thế tôi nhất định sẽ gọi anh đầu tiên, giờ anh có thể lái xe đi được rồi”
Cô thực sự cảm thấy mình nên xuống xe, bởi vì cô nghĩ rằng Thẩm Dục An cứ bắt cô hứa như thế này, nếu sau này có việc cần tìm anh ta giúp đỡ thật thì dân dần cô sẽ cảm động mất.
Thực sự đã rất lâu rồi không có ai nói những lời như thế này với cô cả.
Trước đây chỉ có bố và bà nội cô nói những lời như thế này: “Manh Manh có chuyện gì không vui thì có thể nói cho bố hoặc bà nghe, nếu không thấy con buồn như vậy bà với bố sẽ rất đau lòng”
Những lời này của Thẩm Dục An có thể xuất phát từ thân phận bố của Tiểu Khải nhưng vẫn làm cho Tô Manh thấy cảm động.
Hoặc có thể là do cô trước đây nhận quá ít sự quan tâm từ người khác.
Thẩm Dục An không biết Tô Manh đang nghĩ gì trong đầu, thấy Tô Manh gấp gáp xuống xe như vậy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/1791802/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.