Lý Thiên Ân cảm thấy kim cương hồng trong tay là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô ta.
Nhưng một động tác của Ngô Đình Khải lập tức khiến cô ta trở nên căng thẳng.
Ngô Đình Khải móc ra một cái hộp nhỏ, cái hộp được trang trí vô cùng tinh xảo, trên từng góc cạnh còn thoáng hiện lên ánh sáng lấp lánh.
Lý Thiên Ân ngây người, thứ được trang trí trên cái hộp này, không phải là kim cương đấy chứ?
Nếu đúng là như thế, vậy thì thật đáng sợ!
Hộp còn dùng kim cương để trang trí, như vật đồ vật trong hộp sẽ quý giá đến mức nào?
Cùng lúc đó, người căng thẳng không chỉ có Lý Thiên Ân, mà còn có Trương Cảnh Hàn.
Nhìn thấy cái hộp trong tay Ngô Đình Khải, sắc mặt của Trương Tụ Linh hết sức khó coi.
Không sợ hàng so với hàng, chỉ sợ người so với người.
Đây là hộp trang sức vừa có hoa tươi lót thành, vừa có kim cương khảm nạm, chẳng phải là khiến cậu ta có vẻ rất keo kiệt hay sao?
Bởi vì thời gian cấp bách nên viên kim cương hồng này cũng không phải là thứ được mua ở nước ngoài, mà chỉ là một viên kim cương hồng được nhà họ Trương cất giữ mà thôi.
Đặc biệt nhờ người mua?
Chưa nói có đủ thời gian hay không.
Chỉ với Lý Thiên Ân, có đáng để bỏ ra nhiều công sức và tiền bạc như vậy không?
Trương Cảnh Hàn vốn cho rằng, một viên kim cương hồng đã đủ để khiến toàn trường chấn động rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444164/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.