Thấy khách khứa xung quanh chẳng mấy phản ứng, Trương Cảnh Hàn có hơi lúng túng.
Ông đây nói hay như vậy mà chẳng lẽ ngay cả một tràng pháo tay khích lệ cũng không có sao?
Trông thấy tình cảnh xấu hổ của Trương Cảnh Hàn, ông cụ Lý khoan thai bước đến đỡ cậu ta dậy, rồi lại kéo tay Lý Thiên Ân.
Ông ấy đặt tay hai người vào nhau, hiền từ nói: “Từ nay về sau các con phải thấu hiểu cho nhau.”
“Trong cuộc sống hằng ngày sẽ khó mà tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn, các con nhớ phải nhường nhịn lẫn nhau.”
“Thiên Ân, con cũng phải thay đổi tính tình của mình, học tập chị của con nhiều vào.”
Lý Thiên Ân hiểu ông mình nói như vậy là bảo cô ta nhìn Lý Như Ý mà học tập.
Tại thời khắc quan trọng nhất trong đời thế này mà lại phải nghe nhắc đến cái tên đáng ghét kia.
Cô ta thầm tức tối trong lòng nhưng không dám lên cơn ngay tại chỗ, chỉ có thể nhỏ nhẹ đáp: “Thiên Ân nhớ rồi ạ!”
Bấy giờ cô ta mới hiểu rõ rằng, trong lòng ông mình, cô ta chưa từng sánh bằng Lý Như Ý.
Hiện tại cô ta rất muốn hỏi to một câu: Tại sao chứ?
Lý Như Ý thì có gì tốt đẹp?
...
Sau khi dặn dò Lý Thiên Ân và Trương Cảnh Hàn mấy lời, ông cụ Lý quay người trở về.
“Ông Lý, đợi đã!”
“Ông cố, chờ một chút!”
Đúng lúc đó, có hai giọng nói khiến ông ấy dừng chân.
Hai giọng nói, một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-bo-bim-sua-chien-than/2444163/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.