Khi Dung Húc vào, ta đang viết thư.
Hắn nhìn thấy ba chữ to "Thư tuyệt mệnh" ở phía trên.
Đột nhiên hoảng hốt, vội vàng cầm lấy bức thư.
Ta mặc kệ hắn cầm lấy bức thư.
Khi hắn đến gần ta, ta đã nhận ra sự tồn tại của hắn.
Tự biết không tránh được, liền mặc kệ hắn xem.
Hắn gấp gáp hỏi: "Yểu Yểu, nàng muốn đi đâu? Sao lại viết thư tuyệt mệnh?
"Đại phu rõ ràng đã nói thân thể của nàng không có gì đáng ngại!"
Ta mặt không đổi sắc: "Chẳng qua là viết chơi thôi. Dung Húc, người ngươi nên đi gặp là Trần Niệm, không phải ta."
Nghe nói Trần Niệm gần đây thai không ổn định.
Hắn nên đến chỗ Trần Niệm mới đúng.
Nhưng Dung Húc làm như không nghe thấy.
Hắn ngơ ngác nhìn ba chữ to trên bức thư, nhìn thấy trong thư ta từng chút một dặn dò con gái như thế nào.
Viết đầy năm trang giấy.
Ta dạy con gái không nên để ý đến ngoại hình, tự mình mạnh mẽ mới có thể có tiếng nói.
Ta dạy con bé không nên coi nam nhân làm trọng, nên coi trọng chính mình.
Ta nói với con bé về chuyện kinh nguyệt, thân thể ta không tốt còn bị đau bụng kinh, sợ sẽ di truyền cho con bé, ta hối hận, xin con bé đừng trách ta.
Ta chưa từng nói yêu con bé, cũng chưa từng viết tên của mình.
Ta tách biệt mọi thứ của mình khỏi cuộc đời của Xán Xán.
Dung Húc nắm chặt bức thư, ngón tay khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-uyen/3746863/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.