Hắn tự cho rằng giam cầm được thân thể ta, thì sẽ giam cầm được ta cả đời.
Dung Húc đột nhiên bóp chặt cằm ta.
Ta bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn hắn.
"Nàng rốt cuộc đang nhìn cái gì?"
"Vì sao không nhìn ta?"
"Vì sao sinh hạ Xán Xán xong, nàng không bao giờ đi thăm con bé?"
Ta nhìn thẳng hắn, nhưng lại không nói một lời.
Hắn cuối cùng cũng suy sụp, giọng nói khàn khàn: "Ta không có yêu Trần Niệm, chỉ là ta cần một người thừa kế!"
Có ý gì?
15
Hóa ra, khi ta vừa mang thai, Dung Húc đã đi hỏi vu sư trong tộc.
Vu sư nói, thai này của ta là con gái.
Sư tộc vốn dĩ lấy nữ tử làm đầu.
Nhưng sau đó, khí hậu biến đổi, trận địa cũng thay đổi, nam tử dần dần nắm giữ thực quyền.
Hiện giờ, suy nghĩ thủ lĩnh của Sư tộc chỉ có thể là nam tử đã ăn sâu vào thú tâm, cũng được tộc quần ủng hộ.
Thân thể ta không tốt, sau thai này sẽ không thể có con nữa.
Cha mẹ của Dung Húc vốn dĩ đã không ưa ta, một nữ tử dị tộc.
Để cưới được ta, Dung Húc đã tốn rất nhiều công sức.
Thậm chí không tiếc liều mạng tranh đấu.
Đánh bại cha hắn và tọa kỵ của ông ta.
Mà bây giờ, hắn cần một người thừa kế.
Hắn vì ta nguyện ý trả giá bằng cả sinh mạng, không tiếc làm trái ý cha mẹ, vứt bỏ quyền lực.
Nhưng bây giờ, hắn vì một người thừa kế, một hồi kích thích, ra ngoài tìm Trần Niệm, người cùng tộc với ta.
Trước khi mang thai, ta suýt chút nữa đã chết.
Hắn chạy khắp đại châu, chỉ để tìm một cây linh thảo cứu ta, hắn suýt chút nữa mất mạng nơi hoàng tuyền.
Khi hắn trở về, trên người có thêm rất nhiều vết thương, nhưng chưa từng nói với ta về những gì hắn đã trải qua.
Vĩnh viễn khiến ta an tâm.
Rõ ràng chúng ta yêu nhau như vậy, đều nguyện ý vì đối phương mà trả giá bằng cả sinh mạng.
Sao chúng ta còn có thể đi đến bước đường này?
Ta từng chút một bẻ gãy ngón tay hắn.
"Dung Húc, đừng có hèn hạ nữa."
"Tình yêu của ngươi khiến ta cảm thấy rẻ mạt, cho nên mới có thể cho ta, rồi lại cho người khác."
"Muốn một người thừa kế, chẳng qua chỉ là tấm màn che đậy cho việc ngươi tìm người khác mà thôi."
Ta mở ngăn kéo, lấy ra phong thư mà Trần Niệm đã đưa cho ta lúc trước.
Tiện tay ném cho hắn.
"Ngươi là vì muốn Trần Niệm mang thai, để cô ta sinh hạ con trai trở thành người thừa kế của mình."
"Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác dung túng cô ta, cho phép cô ta nhổ lông, cho phép cô ta vào thư phòng quyến rũ mình. Sau khi cô ta tủi thân bỏ đi, ngươi vì đau lòng và dục vọng mà hôn cô ta sau hòn non bộ."
Vừa ghê tởm lại vừa độc ác.
Mỗi câu ta nói, sắc mặt Dung Húc lại trắng bệch thêm một phần.
Hắn buông ta ra.
Mở phong thư.
Bên trong rõ ràng là nhúm lông màu vàng nâu trên người hắn.
Ta bình tĩnh nhìn hắn.
"Cho nên, đây cũng là thủ đoạn của ngươi để cô ta sinh hạ người thừa kế?"
"Dung Húc, ngươi thật khiến người ta buồn nôn."
Dung Húc thất hồn lạc phách, toàn thân khí tức lạnh lẽo.
Nhưng lại không nói ra được bất kỳ lời phản bác nào.
Bỏ chạy như trốn tránh.
16
Ngay cả Dung Húc cũng quên mất.
Dưới giường có một mật đạo.
Lúc trước hắn nói cho ta biết chuyện này, là để ta có thể thoát thân trong lúc nguy cấp.
Mấy năm trôi qua, mật đạo chưa từng được sử dụng.
Hắn vậy mà cũng quên mất chuyện này.
Ngày mười lăm, Dung Húc theo lệ thường đến nói chuyện với ta, dặn dò ta dậy ăn cơm.
Sau khi hắn đến binh doanh.
Không lâu sau ta liền đi xuống mật đạo.
Ta sau khi trốn ra ngoài, ngay cả mặt con gái lần cuối cũng không dám gặp.
Ngày sinh hạ con bé, ta chỉ dám nhìn từ xa.
Con bé còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy.
Nhưng ta chỉ nhìn một cái.
Liền bảo v.ú nuôi bế con bé đi, sau đó không nhìn con bé thêm một lần nào nữa.
Ta mua một chiếc xe ngựa.
Mấy canh giờ sau.
Cuối cùng ta cũng đến được bờ vực.
Núi xa, trăng tròn treo lơ lửng.
Gió thổi xào xạc, cuốn tung váy áo ta.
Tóc ta bay theo gió, làm mờ tầm mắt.
Ta chỉ có thể nhìn thấy dưới vách đá là vực sâu vạn trượng, có mây mù trôi nổi dưới chân núi.
Gió rít bên tai.
Giống như không ngừng dụ dỗ ta nhảy xuống.
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gào thét xé lòng của Dung Húc.
"Yểu Yểu! Đừng đi về phía trước!"
"Ta sai rồi, cầu xin nàng trở lại, đừng đi về phía trước nữa…"
Ta quay đầu lại.
Dung Húc đứng cạnh xe ngựa.
Hắn kinh hoàng thất thố, nhưng lại không dám đến gần.
Ta bình tĩnh nhìn hắn: "Dung Húc, lúc trước ta cứu ngươi một mạng, ngươi từng nói sẽ hứa cho ta một nguyện vọng."
"Bây giờ, nguyện vọng của ta chính là, trước khi Xán Xán cập kê, ngươi không được phép đón Trần Niệm vào phủ!"
"Ngươi phải nuôi nấng con bé thật tốt, dạy con bé cách đối nhân xử thế, làm tròn trách nhiệm của một người cha!"
Ta có thể làm cho Xán Xán không nhiều.
Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Lời hứa duy nhất mà Dung Húc không làm được, chính là dan díu với Trần Niệm.
"Nàng trở lại, ta liền đáp ứng nàng! Yểu Yểu, đừng hối hận nữa, nàng sợ đau, đừng qua đó…"
Hắn tiến lên một bước, ta liền lùi lại một bước.
Hắn liền hoảng hốt, đứng tại chỗ, con ngươi tan vỡ, mắt đỏ hoe.
"Yểu Yểu, nàng không cần ta và con nữa sao?"
Ta cười: "Không cần nữa, con không cần, ngươi, ta cũng không cần nữa."
Ta dần dần mỉm cười.
Nhưng không phải cười với hắn.
Ta cười cho chính mình.
Miệng ngâm nga một khúc nhạc không thành lời, tâm tình có phần vui sướng.
Gần quê hương luôn luôn e dè.
Ở đây mấy năm, ta nhớ quê hương, nhưng lại sợ hãi.
Ta nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc hóa thành nguyên hình, lao nhanh về phía ta.
Móng vuốt của hắn chạm vào váy áo ta, nhưng chỉ móc được một mảnh vải.
Ta đã rơi vào vực sâu vô tận.
Ánh trăng tròn chiếu trên mặt ta.
Thân thể ta dần trở nên trong suốt, từ từ nhắm mắt lại.
…
"Yểu Yểu, con tỉnh rồi!"
Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc.
Mở mắt ra.
Ta nhìn thấy trần nhà của phòng bệnh.
Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vui mừng của mẹ và bạn thân.
Mũi ta cay xè, hốc mắt trong khoảnh khắc ướt đẫm.
"Con về rồi."
Ta đã trở về.
hoàn chính văn