11
Bên tai truyền đến từng trận ù ù.
Hoang đường, nực cười.
Ta cười cười, trong giọng nói không khống chế được mang theo chút tiếng khóc.
"Dung Húc, sao những lời này lại có thể thốt ra từ miệng chàng?"
Trần Niệm cẩn thận nắm chặt áo bào của hắn, đứng sau lưng hắn.
Lại khiêu khích nhìn về phía ta.
Dung Húc im lặng hồi lâu.
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Dung Húc, ta là bởi vì chàng nói đời này chỉ có mình ta, mới lưu lại."
"Yểu Yểu, những năm qua ta vì nàng chưa từng nạp thiếp, để nàng làm chính thê, cho nàng sự sủng ái cao nhất, còn chưa đủ sao?"
"Đủ rồi."
Thật sự đủ rồi...
Dung Húc chậm rãi nói: "Ta vì nàng từ bỏ nhiều như vậy, chưa từng bạc đãi nàng, đời này tuyệt đối không từ bỏ nàng.
"Những điều này ta chưa từng nói dối.
"Một lát nữa ta sẽ bảo Trần Niệm trở về, đời này không để nàng ta vào phủ nữa, được không?"
Bọn họ đều không ngờ tới.
Ta sẽ đột nhiên nắm lấy tay áo của Trần Niệm, không chút do dự tát ả ta một cái.
Trần Niệm khóc lóc kêu lên: "A Húc!"
Ta giọng điệu bình thản: "Cái tát này, là cô đáng phải chịu!
"Cô cố ý để lại dấu vết trên người Dung Húc, nhiều lần dẫn ta nhìn thấy cảnh cô và hắn thân mật, không phải là muốn nhìn ta phát điên sao? Ta đã làm theo ý cô rồi, vui không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Dung Húc đột nhiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-uyen/3746862/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.