Bóng tối trong đêm đen, mưa to vô thanh vô tức bao phủ toàn thành, ngoài đường không một bóng người, mọi người tiêu thất trong những căn nhà sang trọng tràn ngập hệ thống sưởi cao cấp hay rúc mình trong những chiếc chăn bông rẻ tiền, chỉ còn lại lác đác vài người không có nhà để về thì cố chui rúc trong những hầm cầu, nhà ga, bị đông lạnh đến đỏ con mắt ánh lên sự nguyền rủa những hắc ám thành thị.
Diệp Thiếu Cảnh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết có phải mắt chuyển biến xấu không, toàn bộ hốc mắt đều vô cùng đau đớn, miệng còn rất buồn nôn, cả người khó chịu đầy mồ hôi, cố gượng đứng dậy…
Ngồi dậy gió lạnh xâm nhập thân thể, cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt, cậu cố cắn môi chặn lại cơn đau muốn nổ tung hốc mắt, hoảng hốt đến bên giường ấn nút gọi y tá, nhưng sờ nửa ngày vẫn không tìm thấy, còn chật vật lăn xuống giường…
Chỉ là mắt bị thương mà đau đến tê tâm phế liệt, Diệp Thiếu Cảnh bị cơn đơn như những mũi khoan bén nhọn hãm sâu, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cậu thấp giọng gọi cái gì, muốn gọi điện cho mẹ nhưng cậu biết mẹ sẽ không đến đây.
Nghĩ đến bạn gái đã từng cùng nhau một thời gian, nhưng cô ta đã đi rồi, thậm chí sau khi chia tay cũng không muốn nhìn thấy cậu, chỉ nhắn một tin ngắn gọn “Chúng ta chia tay đi.” Rồi rời bỏ cậu.
Cậu cái gì cũng đều không có, mỗi khi bị thương hay mắc bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261614/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.