Trác Thích Nghiễn lạnh lùng mở miệng: “Tôi không làm gì nhiều.” Hắn biết Diệp Thiếu Cảnh là thẳng nam, nên nghĩ thời gian cưa cẩm chắc phải rất lâu, không nghĩ tới thái độ cự tuyệt lại thẳng thắn như vậy.
Diệp Thiếu Cảnh thấp đầu nói với hắn: “Tôi muốn an tĩnh một mình.”
“Em chán ghét tôi sao?” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Trác Thích Nghiễn, khàn khàn rung động.
Diệp Thiếu Cảnh không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, lông mi đen che lai đôi con ngươi, không dám nhìn thẳng hắn, tỏ thái độ không muốn cùng hắn liên lụy quá nhiều.
Trác Thích Nghiễn xoay người rời khỏi bệnh viện, thân ảnh anh tuấn cao dài biến mất trong hành lang tĩnh lặng.
Diệp Thiếu Cảnh mặt không đổi sắc mà chớp chớp mi, hết thảy đều kết thúc, hắn là một người phong độ, nên luôn tôn trọng lựa chọn của cậu, nhưng vì sao mình lựa chọn như vậy, ngực lại dâng nên mỗi nỗi chua xót khó chịu.
Chắc là vì Trác Thích Nghiễn đối với mình rất tốt, mấy ngày nay dựa vào hắn đã thành thói quen, nhất thời chưa thích ứng được mà thôi. Cảm thấy hiện tại tốt lắm, không thể làm phiền Trác Thích Nghiễn nữa, giờ mình có thể tự chăm sóc bản thân… Là vì thích cậu, thích cậu nên mới tốt với cậu, thích cậu nên mới quan tâm cậu,, nếu không thích thì có là bạn bè cũng không đến giúp, nhưng yêu thích của hắn như vậy cậu không tin, tình yêu nam nữ còn không có vĩnh hằng huống chi là hai nam nhân.
Khi học đại học Diệp Thiếu Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-van-nho-nha/3261613/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.