Thân ảnh màu trắngnhư đại bàng giương cánh đáp xuống, cánh tay thon dài hữu lực như tiachớp vung lên, Tô Tích Nhân lảo đảo muốn ngã vững vàng rơi vào trongngực y.
“Cô nương, cô không sao chứ?”
Giọng nói xa lạ, hơi thở xa lạ, khiến Tô Tích Nhân hoảng hốt như người sống ở ẩn đã lâu naytiếp xúc với ánh sáng bên ngoài. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào mắtchính là một khuôn mặt tuấn mỹ mà ôn hòa. Mày kiếm rậm, đôi mắt thâmthúy sáng ngời như ánh sáng trong đêm, sống mũi cao thẳng, làn môi dàymỏng vừa phải nhấp nhẹ.
‘Nam nhân này thật có khí chất.‘ Tô Tích Nhân tán thưởng trong lòng, y ôn văn nho nhã nhưng không mất khí thế.
Nhan Nhược Thần nhìn Tô Tích Nhân đánh giá ngoại hình của mình không khỏikhẽ mỉm cười, thật là một cô nương thú vị. Mới vừa rồi còn hoảng hốtthất thần, nhưng bây giờ lại chuyên tâm quan sát mình như vậy, hơn nữatất cả ý nghĩ đều viết trên mặt.
“Cô nhìn đã hài lòng chưa?”
Ngữ điệu trêu chọc đột nhiên vang lên bên tai, khiến Tô Tích Nhân sợ hết hồn, theo phản xạ lui về phía sau.
“Cẩn thận.”
Mắt thấy Tô Tích Nhân lại sắp ngã nhào, Nhan Nhược Thần lên tiếng cảnh báo, đồng thời giang tay ra, Tô Tích Nhân vững vàng rơi vào trong lòng y.
Nhiệt độ ấm áp, hơi thở xa lạ, da thịt cùng da thịt mặc dù là cách lớp quầnáo, nhưng vẫn thân cận như thế. Tô Tích Nhân cảm thấy ngượng ngùng, nhớlại vừa nãy cũng là như thế, làn da tái nhợt không khỏi hồng hồng lênnhư những rặng mây, khí sắc rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-thon-nuong-tu/115866/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.