Cô hất tay cô ta ra, quát: “Tôi nói chị tránh ra!”
Không ai ngờ Ôn Khê Nính lại ngã nhào xuống đất, Đường Như Cẩm lập tức ngồi xổm xuống đỡ cô ta.
Tân Điềm đứng yên tại chỗ, chầm chậm thu tay lại.
Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Như Cẩm, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa.
Cách đó không xa, vệ sĩ của Đường Như Cẩm bước tới, có lẽ muốn đỡ Ôn Khê Nính thay cho hắn.
Tân Điềm chắc chắn rằng khi đẩy Ôn Khê Nính, cô không hề dùng sức, cú ngã này cũng không nặng, thế là không kìm được mà cười khẩy: “Ảnh hậu Ôn yếu ớt như vậy sao?”
“Im mồm!” Đường Như Cẩm đột nhiên đanh mặt, quát cô.
Sắc mặt Tân Điềm trắng bệch.
Ôn Khê Nính gấp gáp lên tiếng ngay sau đó: “Như Cẩm, chân của em… chân của em không sao chứ?”
Tân Điềm sững sờ, cảm giác bất an xộc lên não.
Cô đang định nói thì bắt gặp đôi mắt đầy giận dữ của Đường Như Cẩm.
Hắn nói: “Tiểu Tân, hôm nay em thật quá đáng! Hôm đó đã hại Khê Nính trật chân trong lễ trao giải, hôm nay lại làm cô ấy ngã! Sao em lại trở nên như thế này hả?”
Tân Điềm không nhớ đã bao lâu rồi Đường Như Cẩm không nói chuyện nghiêm nghị với cô. Câu nào câu nấy của hắn đều là vặn hỏi, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Tân Điềm.
Ôn Khê Nính bị trật chân trong lễ trao giải, vậy còn cô thì sao? Cô không một xu dính túi rời khỏi thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477858/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.