Tần Thời Ngộ đứng nhìn bóng lưng cô, cười dịu dàng, sau đó khom người, cầm lấy đôi giày vải của cô.
Gió biển mang theo mùi mằn mặn, rất dễ chịu.
Tân Điềm bước đi trên bãi cát mịn, cảm thấy sự mất mát trong mấy ngày qua dường như đã có chỗ trút.
Cô ngoái đầu cười với Tần Thời Ngộ: “Anh Tần, cảm ơn anh, nơi này rất đẹp. Nhớ lúc trước anh nói muốn đưa tôi đi ngắm tuyết trên núi Lạc Hà, tôi nên đồng ý với anh mới phải.”
“Bây giờ đồng ý cũng không muộn mà.” Tần Thời Ngộ đứng bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, cất giọng từ tốn: “Tân Điềm, em đã từng nghĩ đến việc thay đổi cuộc đời chưa?”
Tân Điềm ngây ra trong thoáng chốc.
Cô đã sống tám năm quá cằn cỗi, cằn cỗi đến mức cả đời chỉ biết mỗi Đường Như Cẩm. Cô chưa từng nhận được lòng tốt của ai khác ngoài hắn cho đến khi Tần Thời Ngộ xuất hiện, nói không cảm động là giả dối.
Tần Thời Ngộ như gieo vào tim cô một hạt mầm, và hạt mầm đó bây giờ đang rục rịch, muốn đội đất chui lên.
Anh vượt qua lớp phòng bị kín kẽ của cô bằng sự dịu dàng của mình, chiếu một tia sáng yếu ớt xuống.
Tân Điềm cụp mắt, cố nén cảm giác tim đập nhanh.
Cô biết tình cảm mà cô dành cho Tần Thời Ngộ hiện tại là gì, đó không phải là sự rung động, mà chỉ là khát khao muốn thoát khỏi tình trạng rơi vào bước đường cùng.
Tiếng gió biển lướt qua bên tai, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477857/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.