Sự đồng cảm của Đường Như Cẩm gần như không có, hắn hoàn toàn không muốn bước tới can ngăn.
 
Trên thực tế, nếu Tân Điềm không chạy đến trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm đến cô.
 
Cô ném con gấu bông rách rưới vào trong xe hắn, nắm lấy chuỗi hạt trên cổ tay hắn, cất giọng trong trẻo: “Anh ơi.” Sau đó ngất xỉu.
 
Nương theo cơ thể ngã ra sau của cô, chuỗi hạt bị giật đứt.
 
Chuỗi hạt đó được Đường Như Cẩm lấy của một người bạn cách đây mấy ngày, đeo chơi thôi.
 
Bây giờ mới đeo chưa được nửa ngày đã đứt.
 
Hạt châu văng tung tóe, Đường Như Cẩm không còn lòng dạ nào quan tâm, tiếng “anh ơi” của cô đã khiến hắn mềm lòng.
 
Hắn xuống xe, lần đầu tiên trong đời quyết định xen vào chuyện của người khác – bế Tân Điềm đã ngất lên xe.
 
Khi đó, sức khỏe của cô thật sự rất yếu, sốt cao trong bệnh viện gần nửa tháng.
 
Sốt cao như thế còn gây ra biến chứng, sau khi tỉnh lại, cô đã quên hết thảy mọi chuyện trong trại trẻ mồ côi.
 
Đường Như Cẩm cảm thấy không có gì to tát, quên thì quên thôi.
 
Cô đã không còn là cô bé bị một đám trẻ con đuổi theo bắt nạt nữa, mà là người được hắn đưa về nhà, từ nay cuộc đời cô sẽ chỉ liên quan đến nhà họ Đường.
 
Nhưng bây giờ, khoảng cách giữa họ dường như đã càng ngày càng xa…
 
Đường Như Cẩm đứng trước cửa phòng phẫu thuật, điện thoại trong túi đột nhiên vang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477856/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.