Tần Thời Ngộ thong thả ký tên mình vào ô chữ ký trên tài liệu, khác với cảm giác sâu sắc hòa nhã mà anh mang lại, nét chữ của anh rất cứng cáp, toát ra sự sắc bén.
Ký tên xong, anh đóng nắp bút lại, dù bận vẫn ung dung ngẩng đầu nhìn Đường Như Cẩm: “Chủ tịch Đường lấy tư cách gì bảo tôi cách xa Tân Điềm? Người giám hộ sao? Nhưng Tân Điềm đã 19 tuổi, cô ấy không cần người giám hộ, cũng không cần anh dạy cô ấy phải làm gì. Cô ấy tự biết mình muốn gì.”
Thái độ của anh không khoan nhượng, còi báo động trong đầu Đường Như Cẩm reo vang, nói không lưu loát: “Ý cậu… là gì?”
“Tôi không có ý gì, chỉ mong chủ tịch Đường hiểu rằng, trên đời này có rất nhiều chuyện không được vẹn toàn cả đôi bên.” Anh cúi đầu xuống, muốn đuổi khách ra mặt: “Tôi còn có việc bận, không tiễn chủ tịch Đường.”
Trên trán Đường Như Cẩm nổi gân xanh, đanh mặt, nghiến răng nói: “Cậu thích Tân Điềm?”
Tần Thời Ngộ lên tiếng, giọng điệu thẳng thắn không hề khoan nhượng: “Tôi yêu cô ấy.”
Bầu không khí yên tĩnh khiến người ta ngạt thở.
Hồi lâu sau, Đường Như Cẩm cụp mắt, ánh mắt lạnh lẽo: “Tiếc là từ nhỏ Tân Điềm đã yêu tôi.”
Hắn cười mỉa mai, khát vọng chiến thắng của đàn ông tràn trề trong lúc này: “Sau này, em ấy cũng sẽ chỉ yêu mình tôi.”
Tần Thời Ngộ gật đầu, nụ cười vẫn nở trên môi, dáng vẻ rất dịu dàng và tình cảm: “Không sao, tôi sẽ chờ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477855/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.