Khi Tân Điềm thức dậy lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
 
Trong phòng đã hết đồ vệ sinh cá nhân sạch, cô mở cửa phòng định ra quầy lễ tân lấy thì trông thấy đồ dùng cá nhân đã được xếp ngay ngắn ở cửa ra vào.
 
Cô ngạc nhiên, cảm thấy bất an, lòng hơi rối bời.
 
Có phải hôm qua cô đã quá hung dữ không?
 
Cô đã bị quấy rầy, sợ lại còn có fan tìm đến nơi này, thế là quyết định trả phòng ngay sau khi đánh răng rửa mặt xong.
 
Có nhiều chuyện, trốn tránh không có nghĩa là nó không tồn tại.
 
Sắc trời bên ngoài vẫn còn sớm, Tân Điềm đứng ở bến xe, trông thấy núi Lạc Hà ở cách đó không xa. Dưới ánh nắng ban mai đỏ thắm, tuyết trên núi như lửa rừng miên man bất tận.
 
Núi Lạc Hà chắc là đẹp lắm nhỉ?
 
Cô nhìn sang chỗ khác, xe buýt đường dài chậm rãi dừng ở bến xe.
 
“Bác tài, về trung tâm thành Bắc.”
 
“Cô à, tất cả là mười bốn trạm, ba mươi tệ.”
 
…
 
Khi xe chậm rãi lăn bánh, phong cảnh bên cửa sổ bắt đầu lùi lại.
 
Tân Điềm ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ một lát mới lấy điện thoại trong túi ra, bỏ chặn số của người đại diện Chu Mạn Mạn.
 
Bên ngoài tuyết càng rơi lớn hơn, bông tuyết bay tung tóe dính vào cửa sổ, làm rối mắt mọi người.
 
Tân Điềm im lặng nhìn màn hình điện thoại. Một lát sau, Chu Mạn Mạn gọi tới.
 
Cô hờ hững bắt máy, ánh mắt mỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477854/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.