Tân Điềm nói với giọng không chắc lắm: “Trúc Yến Viên ở đây sao ạ?”
“Nó ở cạnh Yên Sơn, đó là nơi ở của nhà họ Tần.” Nói đến đây, người tài xế quan sát cô: “Cô biết nhà họ Tần sao?”
Tân Điềm không trả lời ông, chỉ nói cảm ơn rồi quay người rời đi.
Trúc Yến Viên.
Tần Thời Ngộ ngồi trong phòng sách, đôi mày ngài tao nhã trong ánh sáng ấm nhuận, đẹp không thể tả.
Anh thật sự có một gương mặt cao quý trời sinh, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ mãi.
Trong phòng sách có mấy vệ sĩ cao to đứng trật tự ở hai bên.
Cửa phòng bị đẩy ra, Chung Vũ Túc dẫn theo thuộc hạ, áp giải một người đàn ông trung niên đi vào.
Ông ta chật vật quỳ dưới đất.
“Ngài… ngài Tần, tôi thật sự không trộm tranh!” Ông ta rất dè chừng vị chủ nhà trẻ tuổi này, không đợi Tần Thời Ngộ lên tiếng đã lắp bắp giải thích: “Ngài… ngài hãy tin tôi, tôi thật sự không lấy trộm.”
Chủ nhân nhà họ Tần có một sở thích, đó là sưu tầm tranh người đẹp phương Đông lẫn phương Tây, với các cách thể hiện khác nhau, tất cả đều do các danh gia đương đại vẽ, và chúng là vô giá.
“Vậy nên, ông không biết chuyện gì?” Tần Thời Ngộ cất tiếng trong lúc người đàn ông thở hồng hộc, giọng nhẹ tênh, thậm chí còn mang theo ý cười.
Vẻ sợ hãi trong mắt người đàn ông càng đậm hơn: “Ngài Tần… tôi thật… thật sự không biết.”
Chung Vũ Túc cau mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nhu-vuot-rao/3477859/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.