Bốn phía xung quanh là tiếng người ồn ã, ánh đèn lập lòe. 
Nhóm người ngồi trong phòng cười đùa vui vẻ, rôm rả nói đủ thứ chuyện, mắt đảo quanh khắp phòng. 
Và lúc Phó Tri Hoán cất tiếng, mọi sự ồn ào xung quanh dường như bị nhấn nút tạm dừng. 
Cả phòng đồng loạt quay sang nhìn anh. 
Nhưng Phó Tri Hoán lại bỏ qua ánh nhìn của mọi người, nhìn thẳng về phía Ôn Nguyễn. Anh hơi nheo mắt lại, tạo cảm giác con ngươi đen láy sâu trong kia mang ý cười mơ hồ. 
“Bạn nhỏ, đến giờ về rồi.” 
Giọng nói anh khiến xương cốt người nghe như muốn nhũn ra, nhất là lúc nói đến mấy âm cuối, tựa như đang sút thẳng ba phát bóng vào trái tim thiếu nữ mong manh của Ôn Nguyễn. 
Tay cô siết chặt ly rượu, đầu óc trống rỗng, tim đập mạnh đến mức như muốn văng ra khỏi lồng ngực. 
Người đàn ông này quả thực đang muốn lấy mạng cô mà. 
Trong đám người ngồi đây có người đã làm trong văn phòng nhiều năm, liếc mắt cái là nhận ra Phó Tri Hoán… 
“Kiểm sát trưởng Phó, sao anh lại ở đây?” Người đàn ông ngồi gần đó sửa sang lại cổ áo, ngồi thẳng người, ân cần nói: “Lâu lắm rồi không gặp cậu.” 
Cũng có người nhỏ giọng hỏi: 
“Đây là ai?” 
“Phó Tri Hoán bên viện kiểm sát đấy, có địa vị không nhỏ đâu. Chắc do cô mới tới văn phòng làm việc không lâu nên không biết anh ấy. Đừng khinh thường người ta trẻ tuổi, đến giáo sư Tô còn phải cho anh ấy chút mặt mũi đấy. Đây không phải người có thể tùy tiện làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/273521/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.