Sáng hôm sau, mặt trời từ từ hé mắt sau rặng mây, len lỏi qua khe hở tấm rèm chiếu vào bên trong. 
“A…” 
Phó Tri Hoán tỉnh giấc. Anh nhăn mày, lông mi khẽ cử động rồi từ từ mở mắt. 
Tỉnh lại sau khi say rượu mang tới cảm giác không mấy dễ chịu. 
Có lẽ do hôm qua đã uống thuốc giải rượu nên cảm giác choáng váng khi tỉnh không mãnh liệt, chỉ là ở huyệt thái dương vẫn hơi trướng. 
Phó Tri Hoán ngồi dậy, đưa tay nhéo ấn đường hòng giảm mệt mỏi, về phần việc xảy ra tối qua… 
Anh chỉ nhớ hôm qua mình gặp được Ôn Nguyễn ở nhà hàng, sau vì muốn cô thoát thân, anh đã cầm ly rượu uống. 
Sau đấy nữa, mảng ký ức trong đầu anh trắng xóa, chỉ thấp thoáng một vài hình ảnh mơ hồ không rõ. 
“Ưm.” 
Tiếng rên nhẹ vang lên khiến Phó Tri Hoán giật mình, anh quay đầu xem thử. 
Ôn Nguyễn ngồi trên ghế, ngả người nằm úp sấp bên mép giường, mày nhíu chặt, nặng nề chìm vào giấc ngủ. 
Cô vẫn mặc bộ đồ tối qua, trên người không đắp thêm áo khoác, ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh thế này quả thật đồ cô mặc hơi mỏng. 
Sao cô ấy lại ở đây? 
Rất nhanh, anh đã có câu trả lời cho câu hỏi này. 
Phó Tri Hoán cúi xuống nhìn, phát hiện tay mình đang nắm chặt lấy cánh tay Ôn Nguyễn. 
“…” 
Anh húng hắng ho khan, đồng thời buông tay cô. 
Nhưng trên cổ tay người nào đó vẫn lưu lại vết đỏ. 
Anh tựa người vào đầu giường, đưa tay vò nhẹ phần tóc rối tung, ánh mắt âm u nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-nguyen-cua-tri-hoan/273522/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.