uổi sáng sau khi thức dậy xuống nhà tôi đã thấy Ôn Tiêu chuẩn cho tôi 1 nồi bò kho rất ngon
"chị, ăn sáng thôi"
"ừm"
cậu ấy lấy cho tôi 1 phân, đợi tôi nếm thử muỗng đầu tiên, ánh mắt mong chờ được khen
"không tệ, rất ngon"
"hihi"
khi cả 2 đang nói chuyện vui vẻ bỗng cửa nhà vang lên vài tiếng gõ cửa. Ôn Tiêu bảo tôi cứ ăn, cậu sẽ đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra Ôn Tiêu đã rất bàn hoàn sửng sốt nhìn người trước mặt
"anh cả, sao anh lại đến đây?"
ngoài mặt Ôn Tiêu nói vậy, nhưng sâu bên trong cậu đang gào thét 'chuyến này tiêu đời rồi'
cậu lùi lại, nếp sang 1 bên nhường đường cho anh cả đi vào, bản thân ở phía sau đợi kéo vali của anh.
từ cửa đi vào thẳng là bếp, cửa vừa mở anh đã thấy tôi ngồi ở bếp chăm chú ăn không để ý gì đến anh. Vừa nghe Ôn Tiêu gọi 2 từ "anh cả" làm tôi có chút đứng hình nhưng sau vẫn bình tĩnh ăn tiếp. Thấy anh lại gần mình mới tỏ vẻ giờ mới nhận ra anh đến, hỏi
"sao anh lại đến rồi?"
"anh không đến có phải em cũng tính không về nhà phải không?"
"ở đây em còn chút việc, tạm thời chưa về được"
"khi nào xong?"
"không rõ"
"ừm"
anh không hỏi nữa trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh tôi
"...."
Ôn Tiêu đi vào thấy nhìn 2 chúng tôi mà bất giác lo sợ, mặt mày chảy đầy mồ hôi
"à... cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-lac-van-khuc/3648494/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.