Edit: Canary + Dii
Beta: Dii
__________________
Trong lều trại.
Hai tay Giang Lâm run rẩy, hắn nắm lấy kiếm của Lăng Kỳ Yến, dùng vẻ mặt khóc tang nhìn y: "Lang, Lang quân, nô tỳ không dám chém, sợ chém làm tay của ngài bị thương…"
Lăng Kỳ Yến nhíu mày: "Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, nhanh nhẹn lên, đừng có dong dài!"
Giang Lâm rụt cổ lại, cố gắng ngừng khóc.
"Mau!"
Giang Lâm hít sâu một hơi, do dự vung kiếm xuống.
Một tiếng "keng" vang lên, không biết sợi xích sắt kia có trộn chất liệu đặc thù gì mà lại không hề sứt mẻ.
Mặt Lăng Kỳ Yến sa sầm hơn, y không tin: "Làm lại."
"Lang quân…"
"Ngươi không làm thì cút xuống, đổi người khác đến đây."
Giang Lâm không dám nói nữa, lại giơ kiếm lên.
Chém lần thứ hai, thứ ba.
Những tiếng vang ngày càng chói tai bén ngót, nhưng chẳng ăn thua gì.
Cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng từ bỏ, quay về trong giường, ném cho Giang Lâm một chữ "cút".
Giang Lâm vội vàng đặt kiếm của y xuống.
Lại lấy nước trà và điểm tâm cho y, thấp giọng khuyên y hai câu rồi lui ra ngoài.
Lăng Kỳ Yến nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
Một canh giờ sau, thân vệ mà Ôn Doanh để lại cho y vào cửa, quỳ xuống đất cởi xích sắt trên tay cho y.
"Điện hạ nói, xin ngài an tâm đợi ở đây, ngài ấy sẽ nhanh chóng trở về."
Thái độ của đối phương vô cùng kính cẩn, Lăng Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-diem-ngoc/3327678/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.