Edit: Dii
_________________
Hôm sau, phó soái Trương Thương xuất binh đánh tan quân chạy trốn của Ba Lâm Đốn, tin đại quân thành công hạ thành Phong Nhật cũng được báo về.
Vì Lưu Vương bị thương nặng không dậy nổi, các binh sĩ vẫn dừng chân đóng quân ở khe núi.
Trong quân, ngày nào các tướng sĩ cũng nhìn thấy quân y đi ra đi vào lều chủ soái, mặt ai nấy cũng sa sầm uể oải phát sợ nên vô cùng thấp thỏm bất an.
Việc tiến đánh Ba Lâm Đốn là do Lưu Vương cố chấp cãi triều đình mà tiến hành, bệ hạ cũng nhắm một mắt mở một mắt nên mới có thể làm. Nay Lưu Vương đột nhiên trọng thương, bọn họ không dám quyết định xem có đánh tiếp hay không.
Nếu Vương gia gặp chuyện gì không may, chiến sự bị bỏ dở giữa chừng, thứ chờ đợi bọn họ không phải là khen ngợi mà là trách cứ của triều đình và lửa giận của bệ hạ.
Đương nhiên là đa số không ai muốn thế.
Lăng Kỳ Yến ra khỏi lều, Khương Nhung đang chờ cầu kiến ở bên ngoài.
"Điện hạ bị thương nặng chưa tỉnh, thôi ngươi cứ về trước đi."
Hình như Khương Nhung không tin: "Thật sao?"
Lăng Kỳ Yến vẫn bình tĩnh gật đầu: "Ừ, e là điện hạ không thể tỉnh ngay được, ngươi đừng chờ."
Nếu Lăng Kỳ Yến đã kiên quyết như thế, Khương Nhung cũng biết thức thời mà không vạch trần, chỉ bảo: "Nay đã hạ được thành Phong Nhật, triều đình Ba Lâm Đốn đại loạn, nếu đánh vào thủ đô của bọn chúng ắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/on-huong-diem-ngoc/3327679/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.